Cả hồn phách của Hạ Thư Từ đều như bay bổng lên tận mây xanh.
Hắn cẩn thận ôm lấy khế ước cầm đồ đã hoàn tất, Văn Cửu Uyên liếc mắt nhìn qua, đưa tay tiếp nhận, sau đó xoay người rời khỏi nhã các.
Hạ Thư Từ tự nhiên cho rằng y đang giúp hắn đem khế ước đi nộp thay, đôi mắt sáng long lanh, chân thành nói:
"Đa tạ."
Văn Cửu Uyên chỉ tùy ý vẫy tay, cất bước đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài cửa, gia nhân hầu hạ lập tức tiến lên tiếp đón:
"Các hạ có điều chi phân phó?"
Văn Cửu Uyên dùng ngón tay kẹp lấy thư khế ước, tay kia chẳng biết từ lúc nào đã rút ra một thanh tiểu đao nhỏ cỡ lòng bàn tay, tùy ý lật qua lật lại trong tay, động tác ung dung mà lạnh lùng.
Lưỡi đao của thanh đao nhỏ ấy phát ra ánh u quang nhàn nhạt, sắc bén dị thường, chỉ thoáng nhìn qua đã biết là vật bất phàm.
Văn Cửu Uyên nhàn nhạt mở miệng:
"Làm phiền mời hành chủ tới đây một chuyến."
Trong hội đấu giá, vật phẩm được trình lên không ít, Hạ Thư Từ xem đến hoa cả mắt, bất tri bất giác đã ăn sạch quá nửa phần điểm tâm của mình.
Điểm tâm nơi này mỗi đĩa đều tinh xảo dị thường, khẩu phần vừa vặn, hương vị cũng không tệ, lại ăn nhiều mà chẳng thấy đầy bụng chút nào.
Hạ Thư Từ âm thầm cho điểm tâm nơi này đánh giá cực cao.
Lúc Văn Cửu Uyên quay lại, buổi đấu giá bình thường cũng đã tiến hành được hơn phân nửa.
Vật phẩm được mang lên tiếp theo là một thanh tiểu đao trông không mấy nổi bật. Hạ Thư Từ vừa rồi đã được chiêm ngưỡng không ít pháp bảo và binh khí quý hiếm, thẩm mỹ cùng giá trị trong lòng đã bị nâng lên không ít, nên khi thấy chỉ là một thanh tiểu đao, liền chẳng mấy hứng thú.
Chỉ nghe người chủ trì giới thiệu:
"Vật phẩm này có tên là Phù Ngư, phẩm cấp địa giai, được rèn vào khoảng một nghìn bảy trăm năm trước, xuất từ tay chủ gia Khúc thị – một trong tam đại thế gia luyện khí nổi danh. Về thủ pháp chế tạo cùng độ sắc bén, tất nhiên là nhất lưu trong nhất lưu."
Người chủ trì đưa tay chỉ vào tiểu đao, giọng nói vang lên rõ ràng:
"Chư vị đều biết, khi sử dụng pháp khí, tất phải quán chú linh lực để điều khiển. Linh lực rót vào càng nhiều, uy lực phát ra lại càng mạnh.
Thế nhưng vật này lại đặc biệt ở chỗ là không cần linh lực điều khiển. Chỉ cần nhận chủ một lần, từ đó trở đi tâm động thì khí động, dù tu vi bị phong bế toàn bộ, thậm chí cách xa vạn dặm, cũng có thể trong một niệm mà điều khiển, làm bất cứ chuyện gì."
Toàn trường lập tức xôn xao.
Người chủ trì lại tiếp tục, giọng nói như đánh vào lòng người:
"Sau khi nhận chủ, pháp khí này không thể bị cướp đoạt, cũng không thể cưỡng chế xóa đi khí tức chủ nhân, phẩm cấp địa giai hiếm thấy, thân đao bất nhập đao thương, bất xâm thủy hỏa, trong thực chiến có thể phát huy uy lực vượt xa tưởng tượng. Giá khởi điểm một vạn linh thạch."
Trong thoáng chốc, cả trường ồ lên.
Trên thị trường, chỉ riêng địa giai pháp khí, giá thấp nhất cũng phải từ trăm vạn đến ngàn vạn linh thạch. Trong một trăm năm trở lại đây, ngay cả pháp khí phẩm tướng có tổn hại nhẹ, thành giao giá thấp nhất cũng không dưới ba trăm vạn.
Một vạn linh thạch? Thật chẳng khác gì cho không.
Ngay cả Hạ Thư Từ kẻ lần đầu tham gia, chẳng qua chỉ đi mở mang tầm mắt cũng bất giác ngẩng đầu nhìn lên đài.
Quả nhiên, người chủ trì chuyển giọng:
"Thỉnh chư vị chú ý. Pháp khí này chỉ có người được nó thừa nhận mới có thể sử dụng. Tuy hiện tại vẫn chưa nhận chủ, nhưng xưa nay vô cùng kén chọn, là pháp khí mà bản nhân thu được trong năm gần đây khó có ai có thể lọt vào mắt nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!