Hạ Thư Từ tin chắc, chỉ cần trước khi Văn Cửu Uyên tỉnh dậy có thể xóa sạch mọi dấu vết gây án, vậy thì chuyện này trời không biết, đất không hay, hắn biết, nhưng Văn Cửu Uyên không biết.
Tóm lại, coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Hắn cảm thấy mình đúng là một thiên tài.
Thiên tài nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường vụ án, lại kéo sư huynh theo, làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, bắt đầu làm chuyện chính.
Hôm nay bọn họ phải quay lại rừng rậm nguyên thủy, tìm con yêu thú đã bị ma khí xâm nhiễm kia, xử lý xong mới rời đi.
Văn Cửu Uyên đứng trên tầng hai, dựa người vào lan can, cúi mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.
Mặt trời đã lên cao, treo lơ lửng về phía đông, nóng rực mà chói chang. Nhưng chẳng bao lâu ánh nắng như bị rút sạch, trở nên dịu hơn.
Ngón tay thon dài của Văn Cửu Uyên khẽ gõ gõ lên vùng bụng đang làm loạn.
Y chậm rãi tản bộ quay về phòng, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng nói lại khiến người nghe phải rùng mình:
"Hắn đi rồi ngươi liền phiền ta, ngươi chán sống rồi?"
Tinh khí trong bụng lập tức ngoan ngoãn lại, run lẩy bẩy rúc vào một góc.
"……" Văn Cửu Uyên thở dài một tiếng, "Linh khí ngươi tràn đầy như vậy, lại khiến bổn tọa khó xử."
Một thứ chẳng phải người cũng chẳng phải yêu, lại khai linh trí, an cư trong bụng y, đổi là người bình thường, chắc chắn việc đầu tiên là nghĩ cách moi nó ra rồi b*p ch*t.
Đáng tiếc, Văn Cửu Uyên không phải người bình thường.
Y không sợ trong bụng có yêu quái sinh chuyện, y chỉ muốn xem thử thứ tinh khí này rốt cuộc là gì.
Nếu thật sự về sau phát hiện nó có dã tâm mưu đồ, đến lúc đó b*p ch*t vẫn còn kịp.
Trong lòng y vốn đã có phán đoán, rất có thể là do lần bị "tình dược" kia phá rối, tạo nên một đạo tinh khí trong cơ thể. Vì đã nuốt vài món đồ của Hạ Thư Từ, nên ngoài việc hấp thu ma khí của y, đạo tinh khí này thỉnh thoảng còn sinh loạn, muốn tìm Hạ Thư Từ.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Đến chạng vạng, Hạ Thư Từ cùng Tiêu Kỳ phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về.
Hạ Thư Từ là kiểu người tự nhiên, vừa nhìn thấy liền vui vẻ chạy tới:
"Cửu Uyên! Ngươi khá hơn chút nào chưa?"
Cái tên này, kể từ sau một chuyện nào đó, đã không còn ai dám gọi y như vậy nữa. Văn Cửu Uyên đây là lần thứ hai nghe thấy, vẫn cần mất một lúc mới thích ứng được, khẽ đáp:
"Khá hơn rồi, nhờ ngươi chiếu cố."
Hạ Thư Từ vừa nghĩ đến "việc chiếu cố" sáng nay, sắc mặt liền có chút chột dạ, vội vàng ho khan một tiếng:
"Vậy thì tốt rồi."
"Ngươi đoán thử xem hôm nay bọn ta gặp được cái gì?"
Không rõ vì sao Văn Cửu Uyên khựng lại một chút, rồi bỗng không báo trước, nắm lấy tay Hạ Thư Từ, đặt lên bụng mình.
Hạ Thư Từ cứng đờ cả người.
Hắn không dám nhúc nhích: "Làm sao vậy?"
Văn Cửu Uyên không nói gì.
Đạo tinh khí kia lập tức dán chặt lên, hình như đang áp vào lòng bàn tay Hạ Thư Từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!