Chương 7: (Vô Đề)

Bữa cơm đêm nay khiến Hạ Thư Từ ăn xong liền cảm thấy tức bụng, cái loại cảm giác đầy ứ này, lúc hắn dạo bước tiêu thực, lại cảm thấy có đôi phần quen thuộc.

Có điều tính tình hắn vốn hay quên, nghĩ mãi không ra từng gặp ở đâu, liền cũng không để tâm, chỉ cho rằng bản thân đã lâu không được ăn một bữa cơm nóng hổi, nhất thời ăn quá nhiều mà thôi, chẳng lấy gì làm lạ.

Dược đã sắc xong, là cho Văn Cửu Uyên dùng thuốc, Hạ Thư Từ liền bưng ra, đưa đến tận nơi.

Người ra mở cửa lần này chỉ khoác một thân áo ngủ đen tuyền, tựa hồ đã cởi bỏ lớp áo ngoài rườm rà, nằm nghỉ một lát rồi mới đứng dậy.

Văn Cửu Uyên uống thuốc không hề do dự, ngửa cổ một hơi cạn sạch. Y khẽ ho vài tiếng, đoạn mới đặt bát lên bàn, giọng nói hơi khàn:

"Ngày mai có hành trình gì không?"

Hạ Thư Từ nghĩ một lúc rồi đáp:

"Ngày mai ngươi cứ ở lại khách đ**m nghỉ ngơi, ta và sư huynh quay về xử lý nốt một chút nhiệm vụ. Nếu bệnh tình ngươi vẫn không khá hơn, chúng ta sẽ lập tức trở về."

"Là nhiệm vụ gì?"

Hạ Thư Từ bèn kể sơ qua cho y nghe về mục đích chuyến đi lần này vào rừng nguyên thủy.

Nghe xong, Văn Cửu Uyên không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi đầu, bóp lấy huyệt thái dương, tựa như trong người không khoẻ.

Hạ Thư Từ thấy sắc mặt y khác thường, liền có chút hoảng hốt, buột miệng thốt lên:

"Ngươi sao vậy?"

"Không có gì," Văn Cửu Uyên đáp, "Nếu không còn việc gì khác, ta muốn nghỉ ngơi."

Khoảnh khắc đó, trong đầu Hạ Thư Từ tựa hồ có một dây thần kinh bị đánh trúng, còn chưa kịp phản ứng đã vội lao tới, ngăn y lại, không cho khép cửa:

"Một mình ngươi được chứ?"

Văn Cửu Uyên đứng khuất trong bóng tối, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, áo ngủ mỏng manh bao lấy bờ vai gầy yếu. Chỉ đơn giản đứng ở nơi đó thôi cũng toát ra vẻ cô tịch trầm lặng, như sắp hòa vào màn đêm.

Ánh mắt y vương chút bệnh khí, khẽ rũ xuống, mang theo mấy phần dè dặt mà nhìn về phía Hạ Thư Từ.

Gương mặt kia, mang nét đẹp lạnh nhạt, tái nhợt như thiếu huyết sắc, phối cùng ngũ quan tuyệt mỹ, bỗng chốc khiến lòng người chấn động.

Cổ họng Hạ Thư Từ đột nhiên căng thắt, trong lòng dâng lên chút hối hận vì hành động hấp tấp vừa rồi.

Thanh âm Văn Cửu Uyên bình tĩnh cất lên:

"Ta có thể. Dù sao cũng chẳng phải chuyện hệ trọng gì, nếu nửa đêm có biến, lại làm phiền ngươi một chuyến, được chứ?"

"…… Được thôi."

Thế nhưng, vừa nói xong lời ấy, Hạ Thư Từ liền cảm thấy câu trả lời có chút miễn cưỡng, không thoả đáng.

Chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm ảo não. Có lẽ là ảo giác, nhưng mỗi khi đối mặt Văn Cửu Uyên một mình, hắn luôn cảm thấy có một áp lực vô hình, thần bí mà khó lòng chống đỡ, dường như đang từng bước trở lại.

Tựa như bên người không còn kẻ cần phải phòng bị, nên không cần hao tâm che giấu nữa, bản chất thật liền không còn cố ý ẩn giấu.

Mà mỗi khi Hạ Thư Từ khẩn trương thì đầu óc lại dễ loạn, dễ nói hớ, dễ làm sai.

Văn Cửu Uyên và bóng tối sau lưng y như hòa làm một, như một dòng hắc ám sắp nuốt chửng tất cả, mang theo áp lực nặng nề như bóng theo hình, khiến người ta khó mà thở nổi.

Văn Cửu Uyên vẫn bình thản như cũ, tựa như đã nhìn ra Hạ Thư Từ có chút không được tự nhiên, giọng nói ôn hòa hơn:

"Ngươi về nghỉ đi, ta vừa uống thuốc xong, giờ đã khá hơn nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!