Chương 6: (Vô Đề)

Trong bụng Văn Cửu Uyên, đạo tinh khí kia chẳng rõ từ đâu sinh ra, lại dường như có linh trí, thậm chí đang dần hình thành ý thức độc lập.

Tuy đạo linh trí ấy ban đầu luôn lựa thời điểm không thích hợp để hấp thu ma khí trong người y, nhưng mỗi khi phát hiện tình thế bất ổn, nó cũng biết thu mình, không gây trở ngại lúc y giao chiến. Xem ra, còn rất biết thức thời.

Văn Cửu Uyên hiểu rõ, chuyện này Hạ Thư Từ không hề cố ý. Có khả năng đạo tinh khí như có linh trí kia vốn chẳng hề mang lòng cảm kích, nhưng chuyện này y chịu khổ, y mang độc, lại là hắn làm, không nhân cơ hội này tìm Hạ Thư Từ đòi một lời giải thích, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?

Ban đầu Hạ Thư Từ chỉ thấy nghi hoặc, nhưng ngay sau đó như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt tái nhợt của thiếu niên tuấn lãng bỗng chốc đỏ bừng, biểu cảm vừa hoảng hốt lại trống rỗng: "?!"

Ánh mắt Văn Cửu Uyên như một lưỡi đao sắc bén, thẳng tắp đâm về phía hắn, môi khẽ nhếch, ý cười chẳng đến đáy mắt: "Sao thế? Ngươi muốn quỵt nợ à?"

Hạ Thư Từ quýnh lên, miệng lưỡi lắp bắp một hồi cuối cùng cũng bật thốt: "Đương nhiên không có!"

Hỏng rồi! Không kịp rửa sạch, hại người ta sinh bệnh, chịu bao nhiêu khổ sở!

Hắn lập tức quỳ xuống: "Xin lỗi!"

"… Ta không trốn tránh trách nhiệm! Ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi bị thương là thật, ta sai, ta sẽ tự nghĩ cách đền bù."

Thực ra hôm đó Hạ Thư Từ cũng từng nói rồi. Nhưng khi y nghe xong, chỉ tiện miệng buông một câu: muốn giải độc, tất phải g*** h**n dẫn độc ra mới được.

Hạ Thư Từ khi ấy cũng không dị nghị gì.

Dù người trúng độc không phải hắn, hắn cũng không rõ độc ấy bao giờ mới giải hết, cũng chẳng biết cần phải làm đến mức nào mới hoàn toàn hóa giải được thứ độc này.

Ban đầu hai người còn có thể thay đổi tư thế, về sau Văn Cửu Uyên thấy hắn chẳng còn chút khí lực, bèn đè hắn xuống dưới.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, ý thức Hạ Thư Từ mơ hồ không rõ, lúc tỉnh dậy thì Văn Cửu Uyên đã sớm rời đi, còn đưa hắn về khách đ**m. Hắn thậm chí chẳng có cơ hội giúp y rửa sạch.

Phỏng chừng chính Văn Cửu Uyên cũng không ngờ tới, bản thân chưa từng để tâm chuyện này, nên mới dẫn đến kết cục hiện tại.

Hạ Thư Từ không phải kiểu người thích đùn đẩy trách nhiệm. Tuy sự việc xảy ra có nguyên nhân, nhưng suy cho cùng vẫn là do hắn chưa suy xét thấu đáo. Trên thực tế, chuyện đã khiến người ta thật sự khó xử.

Hạ Thư Từ suýt nữa nhảy dựng lên. Hắn vừa nãy còn vênh váo tự đắc, cái đuôi kiêu ngạo như muốn dựng thẳng trời cao giờ phút này đã cụp xuống, rũ rượi run rẩy. Hắn hoảng loạn hỏi:

"Ta… ta thật sự xin lỗi! Ngươi giờ còn khó chịu không?"

Văn Cửu Uyên đáp:

"Vẫn còn âm ỉ đau."

Hạ Thư Từ gần như muốn đập đầu tạ lỗi tại chỗ, mắt đỏ hoe:

"Xin lỗi ngươi! Chờ chúng ta ra ngoài, ta lập tức đưa ngươi đi tìm y sư!"

Khi hai người quay trở về, mọi người nhìn thấy Hạ Thư Từ người vừa nãy còn nổi đóa, xù lông giờ lại cụp tai cụp đuôi bám bên cạnh Văn Cửu Uyên không rời nửa bước. Ánh mắt ai nấy đều lấp lánh sự tò mò mãnh liệt, dường như muốn dán cả người lên họ, lòng hiếu kỳ nhộn nhạo không thôi.

Tiêu Kỳ còn trợn tròn mắt há hốc mồm.

Vị sư đệ luôn làm việc ngang ngược, miệng lưỡi trơn tru của hắn từ bao giờ lại ngoan ngoãn như thế?

Từ lúc biết mình khiến người ta chịu khổ, thái độ kiêu căng bất kham của Hạ Thư Từ liền xẹp xuống hẳn. Hắn đưa Văn Cửu Uyên quay lại chỗ ngồi ban nãy, sau đó nhẹ ho một tiếng:

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi rời đi, nơi này không nên ở lâu."

Tiêu Kỳ làm mặt quỷ với sư đệ, nhưng Hạ Thư Từ đã quyết tâm không nhắc đến chuyện kia, ra vẻ chẳng hiểu gì hết.

Văn Cửu Uyên nhìn hai người kia mắt đi mày lại, chẳng hiểu sao lại nhớ tới câu Hạ Thư Từ vừa nói khi nãy: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."

Y là một đại ma đầu, từ khi nào cần người khác tới chịu trách nhiệm cho mình chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!