Chương 33: (Vô Đề)

Văn Cửu Uyên nhìn thấy dấu bàn tay sưng đỏ trên khuôn mặt nhỏ kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

Người đàn ông trung niên đã quay trở lại cửa hàng tiện lợi, hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn đứa nhỏ bên ngoài. Như thể nó có sống hay chết, cũng chẳng ai quan tâm.

Ngay khoảnh khắc đó, một người đàn ông trung niên khác đi ngang qua ven đường, thấy đứa trẻ không ai trông nom, ánh mắt liền tối đi. Hắn thoáng khom lưng, nhanh như chớp ôm lấy đứa nhỏ.

Tiểu Thư Từ sững sờ trong chốc lát, theo bản năng giãy dụa, định mở miệng kêu cứu, lại bị hắn mạnh tay bịt kín miệng mũi.

Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm lạnh băng như tiếng sấm giữa trời đông vang lên phía sau hắn: "Súc sinh, ngươi định làm gì?"

Cánh tay ôm đứa nhỏ chưa kịp siết chặt đã bị một luồng khí lực đánh trúng mạch máu, đau đến mức trung niên nam nhân gào lên thảm thiết, buông tay trong vô thức. Thân thể nhỏ nhắn trắng trẻo lập tức lăn khỏi vòng tay hắn.

Văn Cửu Uyên giơ tay tiếp lấy, ôm trọn đứa nhỏ vào ngực.

Đối diện với ánh mắt trầm giận của y, Tiểu Thư Từ ngẩn người, như quên cả giãy dụa.

Tên nam nhân vừa toan bắt cóc còn chưa kịp gào lên thêm câu nào, đã bị một cước đá ngã lăn quay. Văn Cửu Uyên không thèm ngoái đầu lại, ôm chặt nhóc mập rồi xoay người rời đi.

Y cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ sững sờ trong ngực, lại thấy má cậu vẫn còn sưng tấy, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng không thốt nên lời.

Không cần hỏi, y cũng biết đau đến mức nào.

Một luồng nghẹn ứ dâng lên trong ngực Văn Cửu Uyên. Y vốn đá ngã tên bắt cóc kia rồi, nhưng giờ lại muốn quay lại đạp thêm mấy cước vào gã nam nhân trong cửa hàng tiện lợi kia.

Hắn làm sao có thể để đứa nhỏ này chịu đựng như vậy?

Mà kỳ lạ là, tiểu Thư Từ không hề giãy dụa trong lòng y. Vì trọng tâm không vững, ngược lại còn ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ y.

Văn Cửu Uyên không khỏi siết chặt vòng tay. Nhưng lại sợ làm cậu đau, y lập tức cưỡng chế bản thân thả lỏng lực đạo.

Y biết, giành lấy con của người khác là sai. Biết bế đứa nhỏ của nhà người ta bỏ đi cũng chẳng khác nào kẻ buôn người khi nãy.

Nhưng y cũng biết rõ một điều…

Đây là mộng cảnh.

Là ảo ảnh, là chiêm bao, là áp mộng, hoặc một thứ gì đó tương tự.

Vậy nên y có thể làm những việc mình muốn mà không cần kiêng dè. Dẫu sao thì Hạ Thư Từ đã trưởng thành, hiện đang ở ngay bên cạnh y ngoài hiện thực.

Sau lưng vẫn còn vang lên tiếng gào gọi cảnh sát của tên bị đá ngã, nhưng Văn Cửu Uyên chỉ nghe thấy tiếng hỏi nhỏ vang lên từ trong ngực:

"Báo cảnh sát là gì vậy?"

Tiểu Thư Từ ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác. Rồi lại nhỏ giọng nói:

"Chính là… gọi người đến… đòi lại công đạo."

Văn Cửu Uyên hiểu rồi.

Không sao cả. Y đang ở trong mộng của chính mình.

Mà trong giấc mộng này, y chính là công đạo.

Nghĩ vậy, y quay người, ôm tiểu Thư Từ quay trở lại cửa hàng tiện lợi. Y nhìn chằm chằm gã đàn ông vừa đá đứa nhỏ ban nãy, giơ chân đạp liên tục mấy cú, đá cho hắn nằm sõng soài dưới đất, không bò dậy nổi.

Tiểu Thư Từ hình như chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, mở to đôi mắt nhìn Văn Cửu Uyên, lại liếc sang người cha sinh học vừa bị đánh, rồi lại quay về nhìn nam nhân xa lạ nhưng tràn đầy tức giận này.

Cậu dường như không hề nghĩ sẽ có người vì mình mà tức giận như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!