Chương 31: (Vô Đề)

Kể từ sau lần đó, tính tình của Đại Ma càng ngày càng âm trầm bất định.

Y thường xuyên cảm giác như có người đang ngồi cạnh mình, ảo giác rằng có người khẽ khàng thủ thỉ bên tai.

Văn Cửu Uyên cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng thật sự nghe được vài chữ mơ hồ đứt đoạn.

Đại khái như là:

"Đừng buồn nữa…"

"Ngươi thật tốt…"

Chỉ là… y không dám chắc, bởi từ trước đến nay chưa từng có ai nói với y những lời như vậy.

Tâm tình bất định, Đại Ma dễ nổi giận, lại hay cười khẩy trêu ngươi, khiến không ít kẻ vốn không ưa y càng thêm chướng mắt.

Văn Cửu Uyên vốn hành sự theo hứng, giết người chỉ cần tâm vừa động, không kiêng nể ai.

Chẳng mấy chốc, y vì tùy ý sát hại đồng tộc mà danh tiếng xấu vang xa khắp Ma Vực.

Nhân tộc bên kia e sợ không dám dây vào, nhưng trong Ma Vực, nội loạn lại bùng lên.

Y gây thù chuốc oán khắp nơi, sống lưng lúc nào cũng dựng thẳng mà đối mặt với đao kiếm địch nhân.

Văn Cửu Uyên tựa như không hề bận tâm, cứ thế dấn thân vào con đường diệt vong.

Đại Ma trở về, tự mình thưởng thức một phen cảnh tượng dược hạ lên người "kẻ chết còn sống", tinh thần khi đó tạm thời ổn định một chút.

Dù gì nơi này cũng chẳng có ai biết thương hoa tiếc ngọc, đối phó với một kẻ nhỏ bé yếu đuối không có chút sức phản kháng, lại càng tiện tay mà giày vò.

Đại Ma cảm thấy khá hài lòng.

Y còn cố ý đưa thêm mấy kẻ có sở thích đồi bại vào bên trong, để thay mình "bầu bạn" cùng kẻ kia.

Nhưng gieo nhân nào, ắt gặt quả nấy.

Khi những kẻ địch y từng đắc tội liên tiếp kéo đến, báo thù là điều tất yếu.

Những chuyện sau đó, Hạ Thư Từ đều đã biết rõ.

Đại Ma khi đó thần trí mơ hồ, nhất thời sơ suất trúng kế, bị treo giữa trung tâm thành chịu nhục.

Cuối cùng, y phát điên, đem toàn bộ kẻ thù băm thành thịt vụn, trong cơn hoảng loạn thậm chí tưởng rằng mình đã tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành.

Khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, Văn Cửu Uyên cúi đầu nhìn đôi tay đẫm máu của chính mình, giống như quay về thời điểm lần đầu tiên cầm đao đâm chết hai tên ma tộc nọ.

Hạ Thư Từ liều mạng chắn trước người y, nhưng thân thể y lúc này yếu đến mức chỉ cần một cơn gió lướt qua cũng có thể tan biến.

Trước cái kết đã được định sẵn, hắn chẳng thể làm được gì.

Không rõ có phải vì thảm cảnh quá mức tàn khốc, không đành lòng để người nhìn thẳng hay không, mà đoạn cốt truyện ấy lại như cát chảy qua kẽ tay, trong chớp mắt liền vụt mất.

Trong ánh sáng trắng loá mắt khi tự bạo, Hạ Thư Từ theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Một bàn tay ấm áp phủ lên mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khoé mắt.

Có người khẽ gọi:

"Thư Từ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!