Hôm nay Hạ Thư Từ tham ngủ thêm một chút, khi tỉnh dậy vẫn còn mơ màng. Đưa tay sờ sang bên cạnh, phát hiện Văn Cửu Uyên vẫn đang nằm đó, mà Hạ Tiểu Thái thì đang cuộn tròn ngủ ngon lành giữa hai người.
Hạ Thư Từ thấy vậy cũng yên tâm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Chẳng ngủ thêm được bao lâu, hắn đã bị một trận ồn ào đánh thức.
Chuyện như vậy trước đây chưa từng xảy ra.
Từ sau khi có Hạ Tiểu Thái, ba người đã rời động phủ trong Bạch Sắc Tông, chuyển xuống sống ở một sơn trang yên tĩnh dưới chân núi. Còn đặc biệt thiết lập cấm chế, chỉ cho người trong nhà ra vào.
Cảnh vật xung quanh vốn thanh bình, lại thêm Văn Cửu Uyên và Hạ Tiểu Thái đều biết giữ yên lặng khi Hạ Thư Từ nghỉ ngơi, nên từ trước đến nay hắn chưa từng bị đánh thức như vậy.
Lần này cũng không phải vì "khó chịu vì bị đánh thức", chỉ là lười biếng ngáp một cái rồi định rời giường.
Thế nhưng vừa mở mắt, Hạ Thư Từ chợt nhận ra, nơi này không giống nhà bọn họ, cũng không phải Bạch Sắc Tông, lại càng không phải Ma điện mà Văn Cửu Uyên thi thoảng đưa bọn họ về.
Hắn còn chưa kịp tỉnh hẳn, cứ thế ngây người tại chỗ, mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh hồi lâu. Mãi đến khi một gương mặt lạnh lùng quen thuộc xuất hiện trước mắt, hắn mới giật mình thật sự.
"…Cửu Uyên?"
Người kia vận một thân huyền y thêu mây, thân hình cao gầy linh hoạt. Chỉ nhìn khung xương và dung mạo, liền có thể đoán ra tuổi tác chưa lớn.
Khóe mắt đuôi mày của thiếu niên mang theo vẻ chán ghét, nửa người vấy máu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay dính máu của mình đến xuất thần.
Nơi bọn họ đang đứng là một thôn trang nhỏ, quy mô không lớn, chung quanh là núi đá đen như bị thiêu cháy bao phủ. Người đi lại mặc trang phục thô giản, vải dệt rõ ràng là hồng nham liêu đặc trưng của Ma Vực. Có vài người vừa mới đánh nhau xong, trong mắt vẫn còn lóe sắc đỏ yêu dị.
Là Ma tộc. Một thôn trang của Ma tộc.
Hạ Thư Từ liếc mắt nhìn quanh thôn trang, rồi lại nhìn thiếu niên Văn Cửu Uyên vừa mới giết người xong còn ngây ra tại chỗ, trong lòng chợt yên lặng suy nghĩ.
Về sau lúc Hạ Tiểu Thái nấu cơm, mình vẫn nên chịu khó ăn thêm vài bữa mới được.
Không chừng… vì lần trước hắn ăn nhiều thêm hai bát để dỗ Tiểu Thái vui lòng, nên mới được "ban cho" kỳ ngộ kỳ lạ thế này?
Nghĩ tới đây, hắn khẽ thở dài, quả thật hơi phí người rồi.
Dân trong thôn Ma tộc có vẻ cũng đã quen với loại thảm kịch như vậy, ai nấy đều trầm mặc làm chuyện của mình, không ai để tâm.
Hạ Thư Từ lại khẽ gọi:
"Cửu Uyên."
Thiếu niên Văn Cửu Uyên dường như có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thư Từ.
Nhưng nơi ấy trống không.
Thiếu niên thu ánh mắt lại, vẻ mặt hờ hững như chẳng có gì đáng quan tâm, xoay người rời đi.
Hạ Thư Từ khẽ giật mình, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát giác bản thân giờ phút này chẳng khác gì trạng thái linh hồn thể, cả người nhẹ bẫng như trôi nổi giữa không trung, mọi vật xung quanh đều không thể chạm tới.
Hắn chẳng kịp suy xét nhiều, lập tức theo sát phía sau Văn Cửu Uyên.
Dọc đường, một thiếu niên Ma tộc từ xa hô lên:
"Uy, Thính Lạc, đi ăn cơm nhà Dì đi không?"
Thính Lạc quay đầu lại, đáp lời:
"Được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!