Lúc Hạ Thư Từ ra khỏi cửa thì bị một thứ lóe lên thu hút ánh nhìn.
Hắn nghi hoặc liếc qua, phát hiện ngay trước cửa có một chiếc nhẫn khảm tinh thạch nhỏ màu đen bạc.
Hạ Thư Từ vốn không giỏi nhìn đồ vật, hắn nhặt chiếc nhẫn lên, giơ lên trước ánh sáng quan sát một hồi. Ngoài màu sắc lấp lánh sặc sỡ làm lóa mắt ra thì cũng chẳng thấy gì đặc biệt.
Đi đứng yên lành ngoài đường, thế quái nào lại nhặt được nhẫn?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiểu dáng và sắc thái đặc biệt của chiếc nhẫn này khiến Hạ Thư Từ không hiểu sao nhớ đến một kẻ cực kỳ khiến người ta giận sôi gan.
Sư huynh đã chuẩn bị xong tọa kỵ, thấy Hạ Thư Từ mãi không đến, liền truyền âm hỏi: "Ngươi đâu rồi?"
Hạ Thư Từ hoàn hồn: "Tới đây."
Hắn nói tiếp: "Sư huynh, ta vừa nhặt được một chiếc nhẫn, không rõ là của ai rơi mất."
Chuyện đánh rơi đồ vật vốn không hiếm, sư huynh cũng không bận tâm, vỗ vỗ phi hạc dưới thân rồi nói với nó: "Làm phiền đại ca dẫn đường, đưa ta với tiểu sư đệ đi một chuyến đến Bách Đường."
Sau đó, y quay sang Hạ Thư Từ nói: "Ngươi viết một tờ quyển trục, để bọn họ đăng thông báo tìm chủ nhân đồ vật đi."
Hạ Thư Từ "ừm" một tiếng, làm theo.
Ở Bạch Sắc Tông, khi có người nhặt được đồ, sẽ đăng thông báo tìm người mất với phần mô tả đại khái món đồ. Người bị mất có thể dựa vào mô tả chi tiết để nhận lại.
Sau khi công bố xong, Hạ Thư Từ chuẩn bị cùng sư huynh xuất phát.
Gần đây bọn họ nhận một nhiệm vụ bắt yêu, hoàn thành sẽ được thưởng một trăm linh thạch. Hạ Thư Từ nghe mà động lòng, vừa hay hôm nay là ngày lên đường.
Yêu thú cần bắt lần này không mạnh, trong tông cũng thường xuyên phát ra những nhiệm vụ cấp thấp như vậy để các đệ tử nhỏ luyện tay. Hạ Thư Từ tuy kém cỏi nhưng lại thích mạo hiểm, cũng muốn thử một lần.
Thật ra hắn cũng hơi liều. Vài hôm trước không hiểu sao cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng lạ thường, lờ mờ đoán được gì đó, liền đến trước cổng tông môn dùng linh thạch kiểm tra thử, kết quả phát hiện bản thân đã Trúc Cơ.
Niềm vui ngoài mong đợi.
Dựa lưng vào đại tông môn như Bạch Sắc Tông, muốn kiếm linh thạch cũng không quá khó. Trước đó hắn theo sư huynh đi hái thuốc kiếm lời chút ít, trong tay cũng không túng thiếu.
Thế nên Hạ Thư Từ bắt đầu ngó đến bảng nhiệm vụ trong tông môn.
Các nhiệm vụ được phân cấp rõ ràng, độ khó càng cao thì phần thưởng càng hậu hĩnh. Hạ Thư Từ máu nóng bốc lên, tính toán thử sức với một nhiệm vụ độ khó Trúc Cơ kỳ.
Không hiểu sao miệng độc sư huynh lại biết chuyện hắn muốn nhận nhiệm vụ, còn mắng hắn một trận, bảo sợ hắn chết ngoài đường cũng không ai lượm xác, thế là đòi đi theo.
Hạ Thư Từ thật sự bất đắc dĩ. Đến khi sư huynh ghi danh nhận nhiệm vụ, hắn mới biết tên y.
Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ thuận miệng hỏi: "Từ chỗ ở của ngươi đến đây chỉ có một đoạn đường, rốt cuộc nhặt được ở đâu?"
Hạ Thư Từ thật thà đáp: "Ngay trước cửa động phủ, vừa bước ra đã thấy."
Khu vực hắn ở toàn là đệ tử ngoại môn, người qua lại nhiều, đánh rơi chút đồ cũng bình thường.
Tiêu Kỳ nghi hoặc: "Có ai lại đánh rơi đồ ngay cửa ngươi? Chẳng lẽ theo dõi ngươi?"
Hạ Thư Từ mờ mịt: "Hả? Chắc không đến mức đó chứ."
"Đưa ta xem thử." Tiêu Kỳ nói.
Hạ Thư Từ liền đưa chiếc nhẫn đen cho y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!