Chương 27: (Vô Đề)

Văn Cửu Uyên nói được làm được, sau khi trở về liền lập tức đem tiểu hài tử ném vào hồ nước ma khí nồng đậm.

Đứa trẻ "anh anh ô ô" giãy dụa muốn bò ra ngoài, nước mắt lưng tròng, vội vàng hướng về phía Cửu Uyên cầu cứu.

Văn Cửu Uyên đưa một ngón tay điểm nhẹ lên trán bóng loáng của tiểu hài tử:

"Ngoan ngoãn mà ngâm một lúc."

"Ngươi cần phải lớn nhanh lên."

Sợ nhãi con còn ủ rũ, y lại bổ sung thêm một câu:

"Bảo vệ Thư Từ."

"Hắn mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ra ngoài bị người ta lừa gạt hay tổn thương đều rất dễ."

Đứa trẻ nghe xong, lập tức không vùng vằng nữa, ngoan ngoãn dìm người mình vào trong hồ, ôm lấy ngón tay Văn Cửu Uyên bỏ vào miệng g*m c*n.

Văn Cửu Uyên bật cười khẽ, một tay khác búng nhẹ lên má phúng phính của hài tử.

Đứa trẻ lập tức rút ngón tay ra, nghiêm túc dùng chính tay y chọc chọc lên mặt mình, nhỏ giọng kêu: "Ô ô."

Văn Cửu Uyên hờ hững nói: "Làm bộ đáng yêu cũng vô dụng."

Tiểu hài tử hậm hực, lại hung hăng gặm thêm một ngụm lên ngón tay của y: "Ô."

Cha hư không chỉ hư, lại còn cố chấp!

Văn Cửu Uyên hôm nay thực sự mệt mỏi, không muốn đôi co với tiểu tử này, để cho nó ngâm trong hồ đủ nửa canh giờ rồi mới kéo lên.

Tu luyện vốn dĩ không thể đốt cháy giai đoạn, cũng phải tuần tự tiến hành. Miễn cưỡng cưỡng ép chỉ tổ làm mầm non héo tàn.

Nhưng khi y cúi đầu nhìn xuống mặt nước, bỗng dưng cả người khựng lại.

Không phải hình bóng của tiểu hài tử, mà là chính dung nhan của y phản chiếu trong nước.

Không có ngụy trang, không có che đậy, là diện mạo chân thật của Văn Cửu Uyên.

Y cuối cùng cũng nhớ lại, vừa rồi bị Hạ Thư Từ bắt gặp không phải là bộ dáng của Đại Ma, mà là khuôn mặt thật sự của chính y.

Mà Hạ Thư Từ từ đầu tới cuối lại không có chút kinh ngạc hay bài xích nào.

Ánh mắt hắn nhìn y giống như đã sớm biết chân tướng, bình tĩnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tiểu hài tử cả người ướt đẫm, sau khi bị kéo ra ngoài rất hiểu chuyện mà đứng yên tại chỗ, đợi cha hư giúp mình lau khô người. Thế nhưng chờ mãi không thấy y có hành động gì, nó nghi hoặc ngẩng mặt lên.

Văn Cửu Uyên sắc mặt có chút khó coi, khẽ lẩm bẩm: "Hắn biết rồi?"

Tiểu hài tử lập tức gật đầu cái "rụp":

"A ô."

"Khi nào vậy?" Văn Cửu Uyên đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi không nói sớm một chút?"

Tiểu hài tử vốn không biết nói tiếng người:

"……"

Nói cũng chẳng ai hiểu, nói làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!