Hạ Thư Từ dừng lại trước cổng Ma Vực, hơi chần chừ.
Khắp bốn phía đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, rõ ràng tình hình giới nghiêm đã được nâng lên mức cao nhất. Nếu không phải có chuyện lớn xảy ra, Ma Vực tuyệt đối không thể náo động đến mức này.
Văn Cửu Uyên trong Ma Vực chắc chắn có thân phận và địa vị không thấp, ít nhất cũng phải là loại nhân vật cấp thống lĩnh. Mà tình hình phong tỏa kín như bưng thế này, không thể không có liên quan đến y.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể nhận được truyền âm báo bình an từ Văn Cửu Uyên vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện y bặt vô âm tín. Ít ra còn biết y vẫn còn sống.
Chiếc nhẫn Hắc Tinh Văn Cửu Uyên đưa cho hắn chứa rất nhiều đồ quý, toàn bộ đều là pháp khí từ địa cấp trở lên, chỉ riêng một món pháp khí ẩn thân thôi cũng đủ để Hạ Thư Từ dễ dàng ra vào tự nhiên.
Dù giới nghiêm nghiêm ngặt thế nào, với hắn, việc trà trộn vào Ma Vực cũng chỉ là tốn thêm chút sức lực.
Hắn vẫn phải đi gặp Văn Cửu Uyên một lần, ít nhất là tận mắt xác nhận y không gặp chuyện gì.
Chỉ là… thật ra hắn không nhớ rõ đường đi tới Ma điện. Lần trước bị Văn Cửu Uyên bắt về thì hắn đã hôn mê, đến một đoạn đường cũng không nhớ nổi.
Nhưng việc này không phải trở ngại gì lớn.
Phía Bắc có một tòa kiến trúc cao vút tận mây, sừng sững giữa trời, trông giống như hạc giữa bầy gà. Hơn nữa càng đi về hướng đó, thủ vệ càng đông, canh phòng càng nghiêm ngặt.
Trên đường đi, sắc mặt của các thủ vệ đều rất căng thẳng. Hạ Thư Từ chỉ cần liếc mắt đã biết tình hình không ổn, trong lòng cũng bất giác dâng lên cảm giác bất an.
Thậm chí không có lấy một lời đồn lan ra.
Hạ Thư Từ nấp trong bóng tối quan sát hồi lâu, nhưng không nghe được tí thông tin nào hữu ích từ đám thủ vệ kia.
Ngược lại, có không ít Ma tộc tò mò muốn đi tìm hiểu tình hình, nhưng đều bị lính canh mặt lạnh đuổi về: "Có những chuyện không được phép tò mò."
Hạ Thư Từ ngồi chồm hổm nơi tối tăm cả nửa ngày, chẳng thu thập được gì về Văn Cửu Uyên, tâm trạng bắt đầu chùng xuống.
Lần bị thương này… chắc không nhẹ.
Thông tin bị chặn kỹ đến mức đáng sợ.
Hạ Thư Từ lặng lẽ tiếp tục tiến về phía Bắc.
Nhưng càng đi, thủ vệ càng nhiều. Hắn còn chưa tới gần cổng chính đã thấy cả trời lẫn đất đều bị canh giữ chặt chẽ. Cung điện bốn phía đều có Ma tộc tuần tra dày đặc.
Hạ Thư Từ đi vòng quanh tòa kiến trúc mấy lượt, nhưng không tìm ra nổi một kẽ hở để chui vào.
Khó xử thật.
Nhưng đúng lúc đó, hắn bỗng nghe thấy một tiếng "ê a" cực kỳ nhỏ, như tiếng trẻ con nức nở.
Hạ Thư Từ sững người.
Đó là tiếng kêu của một đứa trẻ, mang theo vẻ tò mò và hưng phấn.
Nghe âm thanh ấy, rõ ràng là phát ra từ trong Ma cung nơi Văn Cửu Uyên đang ở.
Thế mới kỳ lạ, sao trong đại điện Ma cung lại đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ hoàn toàn mới như thế?
Chẳng lẽ mấy ngày nay Văn Cửu Uyên rời khỏi là để ra ngoài… đón một đứa trẻ Ma tộc về?
Thế thì cũng đúng là có lý do để tránh mặt hắn thật.
Hạ Thư Từ thực ra chỉ lo Văn Cửu Uyên có chuyện gì, hắn thề là bản thân hoàn toàn không có ý định lén nhìn việc riêng của y. Chỉ là muốn từ xa liếc mắt một cái, xác nhận y vẫn bình an, vậy là đủ. Sau đó hắn sẽ lập tức rời đi, chuyện gì cũng không hỏi, cũng không kể lại cho ai.
Tiếng ê a của đứa trẻ kia ngày càng gần, như thể đang muốn thứ gì đó mà không được, âm thanh bắt đầu có vẻ sốt ruột, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!