Chương 25: (Vô Đề)

Khi Hạ Thư Từ xuyên tới thế giới này, cách thời điểm phản diện tàn sát dân trong thành vẫn còn hơn nửa năm.

Lúc ấy hắn lo lắng đến đứng ngồi không yên, còn trù tính mọi cách để ứng phó. Thế mà chỉ ra cửa một chuyến lại gặp được Văn Cửu Uyên, rồi từ đó hai người cùng nhau trải qua biết bao nhiêu phong ba thị phi, cuối cùng hắn lại quên béng mất chuyện này, mãi đến giờ mới nhớ ra.

Hạ Thư Từ nghiêm túc suy tính khả năng dắt theo cả tông môn chạy trốn.

Dù sao hắn cũng sống ở Bạch Sắc Tông bao lâu nay, sống rất thoải mái, thật lòng không muốn rời đi.

Cũng không muốn tận mắt chứng kiến nơi này máu chảy thành sông.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy việc Văn Cửu Uyên rời đi đúng là kịp thời. Nếu sau này sự việc thực sự xảy ra, ít nhất Cửu Uyên cũng sẽ không bị liên lụy.

Sự kiện vai ác tàn sát dân trong thành bắt nguồn từ một "tiểu pháo hôi" nào đó dám cả gan ra tay khiêu khích y, khiến người ta tức giận đến phát cuồng, từ đó dẫn đến thảm họa liên hoàn.

Hạ Thư Từ hiện tại dù miễn cưỡng cũng được coi là đệ tử Kim Đan kỳ, nhưng dù sao vẫn là hậu bối, không có địa vị gì, càng không có bằng chứng cụ thể, loại "dự đoán tận thế" vô căn cứ như vậy, làm gì có ai tin?

Vậy nên con đường này, vẫn là không thể thực hiện được.

Bên phía Văn Cửu Uyên, tẩm điện vốn đã được hắn chỉnh sửa thành một nơi ấm áp thoải mái, có phần giống phòng của Hạ Thư Từ. Thế nhưng giờ ngủ một mình trên chiếc giường từng là của cả hai, y lại cảm thấy cô quạnh và lạnh lẽo đến lạ.

Không có tấm thảm lông mà Hạ Thư Từ thích.

Không có chiếc đèn nho nhỏ treo trên màn giường mà Hạ Thư Từ thích bật mỗi tối.

Không có Hạ Thư Từ, người luôn thích chui vào lòng hắn để ngủ.

Văn Cửu Uyên bình tĩnh rời khỏi điện, dọc đường cũng bình tĩnh tung cước đá bay mấy tên Ma tộc đang cãi nhau ầm ĩ văng tục, rồi bình tĩnh vòng vo quay về như không có gì xảy ra.

Chợt nhớ ra điều gì, y giơ tay ngưng tụ ma khí, tạo thành một hình ảnh hiện rõ ngay trước mắt.

Trong hình ảnh, Hạ Thư Từ đang buồn bã ngồi trên giường, đột nhiên bật dậy, ánh mắt rạng rỡ, lập tức xốc chăn xuống giường, chuẩn bị chạy ra cửa.

Tay Văn Cửu Uyên hơi ngứa, cuối cùng không nhịn được.

Hạ Thư Từ vốn đang định ra cửa tìm đến Hợp Hoan Tông, thì bỗng nhiên cảm thấy gò má có gì đó nhẹ lướt qua như bị ai sờ vào.

Hắn sửng sốt đứng tại chỗ, đưa tay sờ mặt.

Cái quái gì? Hắn cảm thấy như bị ai đó sờ mặt một cái?

… Chẳng lẽ gặp quỷ?

Một cơn gió lạnh thổi sau lưng, khiến Hạ Thư Từ nổi da gà, cứ thế đứng yên tại chỗ rất lâu, thấy thứ "quỷ vật" kia không tiếp tục làm gì nữa, giống như tất cả chỉ là ảo giác của hắn vậy. Lúc này hắn mới lau mồ hôi lạnh, rón rén bước ra cửa.

Bên ngoài trời trong nắng sáng, ánh dương rực rỡ.

Hạ Thư Từ lặng lẽ bước ra phơi nắng một hồi để bổ sung dương khí, cuối cùng mới lấy lại dáng vẻ vô tư lạc quan như trước, hớn hở xuống núi, mua lấy một bộ dạ hành y.

Hạ Thư Từ biết rất rõ cốt truyện nguyên tác:

Nguyên nhân dẫn đến phản diện nổi điên tàn sát cả thành, chính là bởi y bị người khác hạ dược rồi chịu nhục.

Cũng từ đó, mọi bi kịch phía sau mới bắt đầu kéo tới liên tiếp…

Đã biết rằng, loại dược có thể khiến đại phản diện rơi vào tình trạng điên loạn như vậy, chắc chắn không phải loại tình dược bình thường.

Mà trong tu giới, gần như toàn bộ tình dược lưu hành trên thị trường, đều xuất phát từ tay Hợp Hoan Tông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!