Chương 24: (Vô Đề)

Hạ Thư Từ ngủ một giấc rất ngon.

Tỉnh lại rồi lại không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, chỉ cảm giác vòng tay đang ôm lấy hắn trong mộng siết rất chặt, chặt đến mức khiến hắn muốn đưa tay nhéo cổ tay Văn Cửu Uyên một cái, y mới bằng lòng nới ra một chút để hắn thở.

Hạ Thư Từ vốn quen ôm người khác như bạch tuộc khi ngủ, nhưng lần này ngược lại là hắn bị người khác ôm chặt như bạch tuộc, vẫn chưa thật sự quen. Thế là hắn có chút tức giận, trút lên người Văn Cửu Uyên:

"Có thể chừa cho ta chút không gian để thở không, Văn Cửu Uyên tiên sinh thân mến?"

Văn Cửu Uyên ý thức được mình lỡ tay, giọng khàn khàn đáp:

"Xin lỗi."

Trong cơn mơ màng, Hạ Thư Từ lại ngửi thấy hương khí an thần quen thuộc, chính là loại huân hương mà Văn Cửu Uyên từng dùng để dỗ hắn ngủ.

Hạ Thư Từ không còn sức phản kháng, cũng chẳng buồn phản kháng. Quả thật hắn rất cần một giấc ngủ bình yên để nạp lại tinh lực cho ngày mai. Khi ý thức sắp rơi vào bóng tối, hắn nghe thấy Văn Cửu Uyên thì thầm bên tai:

"Thư Từ…"

"Ta vẫn luôn ở đây."

"Vẫn luôn ở cạnh."

Hạ Thư Từ dịch lại gần y, tựa sát vào ngực Văn Cửu Uyên, lúc này mới thỏa mãn ngáp một cái, ánh mắt long lanh nước như muốn xoa dịu y:

"Ừm."

Hai người về đến Bạch Sắc Tông đúng vào giữa trưa. Cảm giác trở về nhà luôn khiến người ta nhẹ nhõm. Hạ Thư Từ dẫn Văn Cửu Uyên về động phủ của mình, đi được nửa đường lại chợt nhớ Văn Cửu Uyên là Ma tộc, trong lòng có chút do dự.

Văn Cửu Uyên đã sống lâu trong thế giới Nhân tộc, không hấp thu ma khí liệu có thấy khó chịu không?

Hắn nghĩ, hay là tìm cơ hội đưa Văn Cửu Uyên về Ma Vực?

Nhưng nghĩ lại, hắn vốn chẳng quen thuộc Ma Vực, tu vi cũng chỉ mới Kim Đan kỳ, nếu vào đó chẳng khác gì đem đầu dâng tận miệng cọp. Văn Cửu Uyên có chịu đi hay không, cũng là vấn đề.

Sau một lúc suy nghĩ, Hạ Thư Từ vẫn hỏi thử:

"Cửu Uyên, mấy hôm nữa chúng ta có muốn về Ma Vực ở vài ngày không?"

Ánh mắt Văn Cửu Uyên khẽ biến đổi:

"Vì sao?"

"Ma Vực quá nguy hiểm," y đáp, giọng nói không quá nặng nhưng rõ ràng hàm ý từ chối.

Hạ Thư Từ nghe ra được sự từ chối ấy, liền "ừ" một tiếng.

Nếu Văn Cửu Uyên đã không cần, hắn cũng chẳng cố làm gì. Dù gì tu vi hiện tại của y ở mức ấy, không bị thương, không cần bế quan, không vội tăng cấp, thì cũng không cần phải về Ma Vực để hấp thu ma khí làm gì.

Những ngày sau đó, Hạ Thư Từ đắm chìm trong tu luyện, Văn Cửu Uyên giám sát hắn, yêu cầu hắn tĩnh tâm củng cố cảnh giới.

Nhưng chưa được bao lâu, Hạ Thư Từ đã phát hiện có chuyện không ổn.

Thể trạng của Văn Cửu Uyên hình như lại bắt đầu suy giảm.

Y dần dần trở nên mê ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Thư Từ thậm chí còn phát hiện Văn Cửu Uyên vẫn chưa rời giường, vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu…

Trước kia rất hiếm thấy chuyện như thế này, Văn Cửu Uyên dường như không cần ngủ. Khi nằm trên giường, chẳng qua cũng chỉ là vì Hạ Thư Từ đang ở bên.

Nhưng giờ đây, Cửu Uyên lại bắt đầu ăn gì nôn nấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!