Hạ Thư Từ khép hờ đôi mắt buồn ngủ, khẽ lẩm bẩm, rồi thở dài một hơi.
Hắn điều chỉnh tư thế trong lồng ngực đại ma, ngồi trên thảm mềm, để thân thể hôn mê của đối phương có thể tựa thoải mái trong lòng mình.
Văn Cửu Uyên vẫn ôm hắn như ôm sinh mệnh, siết chặt đến mức tưởng như chẳng bao giờ muốn buông tay. Hơi thở nóng rực qua lớp y phục thiêu đốt cả da thịt Hạ Thư Từ.
Hắn hơi lo lắng, khẽ hỏi:
"Ngươi cứ sốt thế này mãi… thật sự không sao chứ?"
Này đúng là… huyết nguyệt chó má gì chứ.
Đại ma khẽ lắc đầu, cử động rất nhẹ, giống như chỉ cần động mạnh một chút là sẽ tan vào hơi thở vây quanh từ Hạ Thư Từ, híp mắt tỏ vẻ thỏa mãn.
Hạ Thư Từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, liền cấu nhẹ một cái lên người Văn Cửu Uyên, không nặng không nhẹ:
"Lần sau mà còn thế nữa… ta không thèm để ý tới ngươi đâu."
Đôi mắt đỏ tươi của đại ma dần thu liễm lại, nhưng không rõ có nghe lời hay không. Y ôm chặt lấy Hạ Thư Từ, cằm tựa vào hõm vai hắn, dường như muốn dính người ra thịt.
"Có nghe không đấy?"
Hạ Thư Từ nắm lấy tai y, buộc y phải quay đầu lại đối mặt với mình, "Ta nào có nhiều cái mạng mà để ngươi dọa như thế mãi!"
Văn Cửu Uyên chẳng đáp gì, chỉ ghé sát tới, dùng đôi môi tái nhợt khẽ hôn lên gáy hắn.
"Đừng đừng đừng…"
Hạ Thư Từ bị ngứa, nhanh chóng đẩy đầu y ra, không để y tiếp tục làm loạn:
"Tay đâu, giơ lên cho ta xem."
Đại ma ngoan ngoãn đưa tay, để hắn nắm lấy cổ tay mình, rồi năm ngón tay tự nhiên đan vào tay hắn.
Dường như y đang dùng cách đó để chứng minh vết thương trên tay đã lành hẳn, cũng là nhân cơ hội ấy mà lén tìm một chút ngon ngọt từ Hạ Thư Từ.
Không phải "xin", mà là không hỏi tự tiện lấy.
Hạ Thư Từ vừa giận vừa buồn cười.
Hắn nắm thật chặt bàn tay đã đan vào tay mình, giơ lên trước mặt Văn Cửu Uyên lắc lắc:
"Dắt tay thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ chưa?"
Văn Cửu Uyên không phản bác, cũng không lên tiếng.
Đại ma cứ thế ôm chặt lấy người trong lòng, như thể đang ấn bảo vật trân quý vào tận xương tủy. Khi dục niệm chiếm hữu đã được thỏa mãn, y mới rốt cuộc yên lặng, không tiếp tục hành động gì thêm.
Viên đại thạch đè nặng trong lòng Hạ Thư Từ cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
Hắn ngồi một lúc, thấy cơn buồn ngủ kéo tới, bèn mở miệng thương lượng:
"Đi lên giường ngủ một giấc được chưa?"
Lời còn chưa dứt, cả người Hạ Thư Từ liền bị bế bổng lên không trung.
Hắn lập tức căng người phản xạ, vội vòng tay ôm lấy cổ Văn Cửu Uyên, sợ té.
Văn Cửu Uyên ôm hắn đặt xuống giường mềm bên cạnh, rồi lại chẳng quên ôm hắn trở về trong lòng, tiếp tục ôm chặt không buông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!