Hạ Thư Từ nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi ma đồng đỏ rực kia, thật sự có chút rợn người.
Không nhịn được, hắn lùi lại hai bước.
Ngay khoảnh khắc đó, huyết nguyệt giữa trời dần dần kéo tròn, ánh trăng đỏ rực như máu chiếu rọi khắp mặt đất.
Khi huyết nguyệt hoàn toàn tròn đầy, cả không gian xung quanh liền lặng ngắt như tờ, tựa như dự báo một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Chớp mắt sau, chỉ thấy thân hình Đại Ma trước mặt lảo đảo một cái, gằn lên một tiếng trầm thấp.
Ngay sau đó là một trận bạo động dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước, ma khí cuộn trào như sóng triều, ào ào quét tới!
Hạ Thư Từ liếc nhìn đối phương đang cố gắng đè chặt huyệt thái dương, trong lòng lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
"Không ổn rồi…"
Ánh mắt hắn liếc về lối ra duy nhất trong phòng.
Nếu tình hình không ổn, hắn chỉ có thể chạy, sau đó tìm Văn Cửu Uyên ở gian bên cạnh.
Không ai nguyện ý cùng một Ma tộc mất hết lý trí ở chung trong một căn phòng cả.
Đúng lúc Hạ Thư Từ thần kinh căng như dây đàn, Ma tộc kia chợt ngẩng đầu, lộ ra đôi đồng tử đỏ máu, sâu thẳm tựa vực thẳm không đáy.
Ánh mắt đó khiến người khác tim đập loạn nhịp, gan mật lạnh toát, hoàn toàn bị huyết nguyệt chi phối, chút lý trí còn sót lại đã tan thành mây khói.
Chuông báo động trong lòng Hạ Thư Từ vang dội!
"Xem ra phải đắc tội rồi."
Hắn thầm nghĩ, tay giơ Phù Ngư kiếm lên, ném mạnh ra ngoài, cả người lật người sang bên mà tránh.
Quả nhiên, Đại Ma kia lao đến trong nháy mắt, móng tay sắc bén chộp thẳng về phía hắn.
Hạ Thư Từ đã đoán trước, kịp thời né người, cú chụp ấy chỉ bắt vào khoảng không.
Đại Ma vì tránh mũi kiếm sắc bén mà buộc phải nghiêng người, vừa vặn nhường ra lối vào!
Không chờ thêm giây nào, Hạ Thư Từ lập tức lao thẳng về phía cửa.
Nhưng còn chưa kịp đụng tới then cửa, cánh cửa trước mặt bỗng đóng sập lại, "Ầm!" một tiếng rung trời!
Hạ Thư Từ không kịp hãm lại, cả người đập mạnh vào cửa, đau đến suýt nữa đứng không vững.
Đại Ma như bóng quỷ, lặng yên xuất hiện sau lưng, Hạ Thư Từ lập tức cảm nhận trán mình dán chặt vào một bàn tay nóng rực, bị người từ phía sau ép sát, cuối cùng bị dồn chặt lên cửa.
"…Cút ngay!"
Hạ Thư Từ phẫn nộ rống lên.
Hắn cực kỳ ghét loại tiếp xúc cưỡng ép như thế này, toàn lực giãy giụa, nhưng với chênh lệch thực lực quá xa, hắn trông chỉ như một con cá nhỏ quẫy loạn trong lòng bàn tay.
Đại Ma dễ dàng dùng một tay chế trụ hắn, rồi ép hắn xoay người lại, cúi đầu xuống, không chút báo trước mà ngậm lấy bờ môi hắn, dùng cả thân hình đè hắn lên cửa, như thể muốn đem hắn ép vào tận trong xương tủy.
Phù Ngư không biết từ khi nào lại xuất hiện trong tay Hạ Thư Từ.
Mũi kiếm đặt thẳng vào ngực Văn Cửu Uyên, Hạ Thư Từ giọng lạnh như băng:
"Ta đã nói rồi, ta không thích thế này. Nếu ngươi vẫn cố chấp ép ta… vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!