Chương 20: (Vô Đề)

Hạ Thư Từ bị đánh thức bởi cơn run rẩy dữ dội.

Khi hắn tỉnh lại, Văn Cửu Uyên đã không còn ở bên. Đầu óc còn mơ màng, hắn ngồi ngẩn ra hồi lâu, sau đó bị cơn rung chuyển mạnh mẽ bên dưới làm chao đảo, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Dù đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng tay hắn đã nhanh chóng mò xuống dưới gối, lấy ra Phù Ngư và Tức Tức, bò xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn thấy Văn Cửu Uyên đang đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Hạ Thư Từ tiến lại gần đứng cạnh y, cùng nhìn xuống theo, nhưng chỉ thấy một mảng mây đen dày đặc cuồn cuộn phía dưới.

Văn Cửu Uyên không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: "Bám chắc vào."

Tiêu Kỳ lúc này đang đứng trên một chiếc phi thuyền khác ở phía bên kia, lớn tiếng gọi sang: "Thư Từ! Mau quay lại trốn tạm một lúc, cẩn thận đó!"

Hạ Thư Từ cũng hét lên đáp lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Trên đầu không thấy mặt trời đâu nữa, chẳng biết đã bị giấu sau tầng tầng mây phía tây từ lúc nào. Trời sắp chạng vạng, cũng gần đến lúc mặt trời lặn, ánh sáng yếu dần khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo.

Bầu trời lúc này lại hiện lên một vầng trăng tròn, nhưng trăng ấy hoàn toàn khác với bất cứ ánh trăng nào Hạ Thư Từ từng thấy. Ánh trăng dần chuyển từ màu vàng ấm sang hồng nhạt, bị một lớp mây mỏng phủ lên, càng giống như một vầng huyết nguyệt.

Văn Cửu Uyên nói khẽ: "Chúng ta đang đi ngang qua địa phận Ma tộc."

Hạ Thư Từ lúc này vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: "Không phải cả đường biển lẫn đường bộ của bọn họ đều cấm Nhân tộc đi qua sao?"

"Không hẳn," Tiêu Kỳ nghiêm giọng đáp, "Lúc chúng ta đến đây cũng đi theo tuyến đường này, Ma tộc cũng không can thiệp gì."

"Nhưng nếu gặp phải huyết nguyệt, thì chưa chắc."

Hạ Thư Từ kinh ngạc, vừa nghe vậy liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ trong chớp mắt, vầng trăng tròn kia dần trở nên hoàn chỉnh, sắc đỏ cũng ngày càng rõ rệt.

Như một điềm gở nào đó hiện hình, nỗi bất an âm thầm len lỏi trong lòng từng người.

"Huyết nguyệt mỗi năm sẽ xuất hiện hai lần, mỗi lần xuất hiện đều khiến lý trí của Ma tộc bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cướp đoạt khả năng kiểm soát và lý tính của bọn họ, khiến họ trở thành con rối bị d*c v*ng điều khiển."

"Giết chóc, chiếm đoạt, máu me… những cảnh tượng như thế tràn lan không dứt. Tuy thời gian huyết nguyệt kéo dài không lâu, nhưng vào những ngày đó, nhà nhà đều đóng cửa không ra ngoài, cố thủ trong vùng an toàn để tránh bị vạ lây."

Không ai biết chính xác ngày huyết nguyệt xuất hiện, chỉ biết nó sẽ rơi vào khoảng giữa hoặc cuối năm. Nếu xui xẻo mà gặp phải, như bọn họ hiện tại, còn ngang nhiên đi qua lãnh thổ Ma tộc đúng lúc ấy, thì đúng là họa vô đơn chí.

Trong quá trình huyết nguyệt dần hiện hình, bọn họ đã bị tập kích vài lần từ mặt đất phía dưới.

Đám Ma tộc bị ảnh hưởng bởi huyết nguyệt, bản tính khát máu và hiếu chiến vốn đã ăn sâu trong xương, giờ bị k*ch th*ch đến mức bùng phát, hoàn toàn mất kiểm soát.

Chúng điên cuồng, gào rú, khát khao giải phóng toàn bộ sự cuồng loạn trong cơ thể.

Thật bất hạnh, mấy "con kiến" bay lơ lửng giữa trời này lại đúng lúc vướng vào nòng súng của Ma tộc.

Đang nói chuyện, phi thuyền của Hạ Thư Từ lại chấn động dữ dội thêm một lần nữa.

Hắn không đứng vững, suýt nữa ngã xuống, may mà được Văn Cửu Uyên kịp thời ôm lấy.

Hạ Thư Từ bám chặt cánh tay y, trong lòng còn sợ hãi: "Chúng ta có thể tăng tốc lao qua luôn được không?"

Ý hắn là tranh thủ chạy khỏi khu vực này trước khi huyết nguyệt hoàn toàn thành hình.

Nhưng vừa nói xong, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Văn Cửu Uyên, rồi bất giác sững người.

Đôi mắt Văn Cửu Uyên mơ hồ ánh lên sắc đỏ, như bị thứ gì đó đang dần dần chiếm lấy lý trí. Ánh nhìn kia, giống như sắp muốn cắn nuốt cả thế giới.

Hạ Thư Từ lòng nặng trĩu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!