"Ta… không… đã làm…"
Hạ Thư Từ vốn định từ chối, ngẫm nghĩ nửa ngày mới sắp xếp được lời: "Ta…"
Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì trong nháy mắt lại biến thành: "Cũng có thể… thử xem."
Thay đổi trong biểu cảm và giọng điệu của người kia, Hạ Thư Từ đều thu hết vào mắt, vậy nên dĩ nhiên không hiểu lầm điều gì.
Chỉ là thấy người kia rơi vào tình cảnh tệ hại như vậy, hắn thực sự không nỡ làm ngơ.
Hạ Thư Từ hỏi: "Ta giúp ngươi thì không vấn đề, nhưng… chờ đến khi ngươi khỏe lại, có giết ta không?"
Nam tử áo đen không nói gì, như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, kéo Hạ Thư Từ vào lòng rồi trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Nếu nói là hôn môi thì cũng không đúng, bởi vì hành động đó càng giống như muốn cắn nuốt Hạ Thư Từ vào bụng.
Hạ Thư Từ bị kiểu hôn lộn xộn, chẳng có chút trật tự nào đó làm cho gần như nghẹt thở.
Kiếp trước, hắn vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của một học viện đỉnh cấp ở Đế Đô, còn chưa kịp báo tin vui thì đã bị xe đâm, rồi xuyên đến thế giới này.
Vừa mới thành niên không lâu, trong đầu chỉ toàn thi đại học, chuyện tình cảm thì hoàn toàn bằng không.
Giờ đột nhiên bị một nam nhân đè xuống mà không cho nói lời nào, đầu óc hắn trống rỗng, tay chân luống cuống, không biết nên đặt vào đâu.
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, nhưng hắn lại không hề cảm thấy phản cảm chút nào.
Đại mỹ nhân dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp cầu xin hắn giúp đỡ, muốn hắn giải độc, năn nỉ hắn đồng ý.
Hắn thậm chí còn cảm thấy giọng nói đó như mang theo ma lực: "Hôn ta đi."
Hạ Thư Từ đỏ bừng mặt, nói năng lắp bắp: "Ta… chưa từng làm…"
Thính Lạc khựng lại một chút. Sau đó, hắn bật ra một tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng.
Lần đầu tiên Hạ Thư Từ nghe hắn cười.
Đại mỹ nhân này tính tình không dễ chịu, tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng lại sắc bén đến mức như muốn xé xác bất cứ ai dám nhìn hắn thêm một chút.
Vốn dĩ Thính Lạc hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt, nhưng nghe được câu đó lại gắng gượng nhịn xuống, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, nhìn Hạ Thư Từ mà cười như không cười: "Mới lần đầu?"
Hạ Thư Từ: "……"
Nhìn ra rồi thì đừng vạch trần, để cho người ta chút thể diện đi, cảm ơn nhiều.
Thính Lạc cho rằng những lời kia là lời ám chỉ vụng về của một thiếu niên chưa từng trải, là sự lấy lòng e thẹn, là thành ý mà y muốn dùng để báo đáp mình vì cứu mạng.
Chính suy nghĩ ấy khiến Văn Cửu Uyên (tên thật của Thính Lạc) trong lòng mềm nhũn.
Trước nay y không hề có hứng thú với mấy chuyện tình ái phong lưu. Những cảnh ghê tởm của Ma tộc y đã thấy quá nhiều, phản ứng đầu tiên luôn là chán ghét.
Nếu không phải vì mạng sống bị uy h**p, y tuyệt đối sẽ không nhắm mắt đưa chân, càng không đời nào để một tiểu lang quân còn non nớt như vậy vì mình mà làm đến mức này.
Văn Cửu Uyên luôn hành xử có nguyên tắc, y khinh thường ép buộc người khác.
Nhưng dù sao cũng vậy.
Y từ trước đến nay rất dung túng mấy "món đồ chơi nhỏ" dám chủ động lấy lòng mình.
Thế nên y nhẹ nhàng bật cười, giọng khàn như dã thú, đầu ngón tay chạm đến vành tai đỏ hồng như muốn rỉ máu của Hạ Thư Từ, móc nhẹ một cái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!