Thân thể trọng thương, mệt mỏi rã rời, Hạ Thư Từ bị Văn Cửu Uyên ôm chặt trong lòng. Cảm giác đau đớn bị tạm thời che lấp, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, ma khí bùng nổ, luồng uy áp từ kẻ đứng đầu Ma tộc va chạm dữ dội với thế lực bên ngoài.
Chỉ một lần chạm mặt ngắn ngủi, Hạ Thư Từ đã mơ hồ nghe thấy trong hư không vọng đến một tiếng thét thảm thiết.
Cho dù lúc này Văn Cửu Uyên chẳng khác gì trứng chọi đá, y cũng tuyệt đối sẽ không để đối phương an toàn rút lui sau tấm màn kia.
Sớm muộn gì, y cũng sẽ lần theo dấu ấn bỏng rát do ma khí lưu lại để tìm ra kẻ đó, bắt hắn phải trả giá đắt.
Tu chân giới, cái chết đâu chỉ có một kiểu. Sau khi suýt bị ma vật coi như thức ăn mùa đông nuốt sống, hôm nay Hạ Thư Từ lại được "mở rộng tầm mắt" với một kiểu chết mới:
Bị băng đâm thành cái sàng.
Khoảnh khắc Văn Cửu Uyên xuất hiện, thật ra hắn chẳng còn chút cảm giác nào, đau đến độ không thể đếm hết số gai nhọn đang xuyên qua da thịt, ý chí của hắn toàn bộ đã rút lui, chỉ còn lại bản năng đang chạy trốn khỏi cơ thể, cố gắng bám lấy một thứ gì đó để quên đi đau đớn.
Lúc lấy lại được chút cảm giác, hắn đã nằm trong lòng Văn Cửu Uyên.
Hạ Thư Từ nắm chặt vạt áo y, giọng khản đặc vì máu trào lên cổ họng, thì thào:
"Bọn họ nhằm vào Phó Tông chủ."
Kẻ ra tay nhất định là người trong tầng lớp cao của tông môn. Ngay cả chuyện Quỳnh Ly dùng điểm cống hiến để đổi mười ngày vào Linh Trì cũng bị biết đến, thì chuyện để người mai phục sẵn từ trước cũng là điều có thể xảy ra.
Nhưng có lẽ bọn chúng không biết mười ngày này là cố ý dành cho bọn chúng, nếu biết, chắc đã không tự chui đầu vào lưới như vậy.
Lần này ra tay với Quỳnh Ly là một sai lầm, nhưng nếu định tiếp tục hành động tương tự trong tương lai thì sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Đưa tay tới cả Phó Tông chủ, đây không còn đơn thuần là chuyện mượn uy mà hành động. Đây là ngang nhiên đạp lên uy nghiêm của Dương Hoài Tông, là chuyện không thể dung tha.
Hạ Thư Từ muốn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay của Cửu Uyên vẫn giữ chặt sau gáy hắn, hắn cảm nhận được lực cản dịu dàng từ lòng bàn tay ấy.
Hạ Thư Từ không nhúc nhích nữa.
Hắn nghe thấy Văn Cửu Uyên thì thầm bên tai:
"Thư Từ, ngủ một lát đi. Khi tỉnh lại rồi sẽ không còn đau nữa."
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng đỡ hắn. Hạ Thư Từ nhắm mắt, không cố chấp nhìn ra bên ngoài nữa, chỉ khẽ đáp:
"Ừm."
Văn Cửu Uyên luôn có lý do riêng cho những gì y làm. Được bao bọc trong vòng tay quen thuộc nhưng xa lạ ấy, Hạ Thư Từ cảm thấy yên tâm lạ kỳ. Hắn biết thế nào là đủ, nên cũng không cố nhìn trộm nhiều thêm.
Văn Cửu Uyên cả người đầy máu, nhưng y dường như không nhận ra. Hạ Thư Từ có chút áy náy, lén lút dùng tay lau máu bám trên người y.
Trận pháp Tù Long lần này lại bắt nhầm "cá", còn bị cắn rách cả lưới. Hơi thở của Ma tộc tràn ra khắp nơi, khiến tất cả lớp phòng thủ của Dương Hoài Tông từ trong ra ngoài đều chấn động.
Nửa khuôn mặt Hạ Thư Từ chôn sâu vào vai Văn Cửu Uyên, chậm rãi lau sạch vết máu trên người y.
Nhưng càng lau, hắn lại càng nghi ngờ.
Hắn bị thương nặng thật đấy, nhưng có chảy nhiều máu đến thế không? Sao cảm giác máu trên người Văn Cửu Uyên càng lúc càng nhiều?
Lạ thật hắn rõ ràng đang cố lau sạch, sao lại cảm thấy như đang lau… không hết?
Hạ Thư Từ xoa lên vết máu đã gần khô, máu dần dần thấm ra thứ chất lỏng ấm áp.
Hắn lập tức ý thức được điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.
Đến mức này rồi, Văn Cửu Uyên có lẽ cũng đã nhận ra, bàn tay đặt sau đầu Hạ Thư Từ khẽ phát sáng một tia sáng nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!