Chương 15: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, mọi người sớm đã thu dọn hành lý, tập trung chuẩn bị xuất phát. Văn Cửu Uyên giống như u linh, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng Hạ Thư Từ, chuẩn bị cùng hắn cưỡi phi kiếm.

Việc đầu tiên Hạ Thư Từ làm sau khi tiến giai Kim Đan chính là học ngự kiếm phi hành, đến nay đã có thành tựu nhất định, đủ khả năng độc lập phi hành.

Hắn đứng trên chuôi kiếm treo giữa không trung, cảm nhận người phía sau dán sát lại gần, giơ tay khẽ chọc vào ngực đối phương:

"Chính ngươi cũng biết ngự kiếm, sao lại phải chen chúc cùng ta, một tiểu bối mà cũng bám dính."

Văn Cửu Uyên điềm nhiên đáp:

"Không biết ngự kiếm."

Hạ Thư Từ cười khẩy một tiếng:

"Không tin."

"Thật sự không biết."

Hạ Thư Từ vốn đã không dám bay quá cao khi mang theo người, giờ càng hạ thấp phi kiếm, gần như dán sát mặt đất, đẩy đẩy y:

"Ngươi xuống đi, ta còn chưa quen chở người, lát nữa mà cùng nhau ngã xuống mương thì đẹp mặt."

Văn Cửu Uyên lại nói:

"Vậy để ta chở ngươi."

Hạ Thư Từ nhướng mày:

"Ngươi chẳng phải vừa mới nói là không biết?"

Văn Cửu Uyên im lặng, quay mặt sang chỗ khác, giả như không nghe thấy.

"Ta muốn tự mình bay thử một lần." Hạ Thư Từ gọi y một tiếng, "Ngươi dính người quá rồi, Cửu Uyên."

Văn Cửu Uyên miễn cưỡng rời khỏi, tự mình ném ra một món pháp khí phi hành khác rồi bước lên trên.

Bọn họ cùng đệ tử Bạch Sắc Tông xuất phát. Lần này  do Dương Hoài Tông chủ trì khác xa Bạch Sắc Tông của bọn họ. Dương Hoài Tông là đại tông môn danh chính ngôn thuận, nội tình sâu dày, danh tiếng lan xa khắp mấy chục giới, mỗi kỳ đại hội đều là nơi quần long tụ hội, anh kiệt tranh phong.

So với đó, Bạch Sắc Tông chỉ là một tiểu tông môn vô danh nơi Thiên Huyền Vực, ngoại trừ dân bản xứ, ra khỏi thành Thiên Huyền e rằng chẳng mấy người từng nghe tên.

Đại Hội Thí Kiếm mở rộng cửa đón chào mọi tu sĩ chính đạo, bất kể xuất thân ra sao, chỉ cần giành được thứ hạng cao thì phần thưởng đều vô cùng hậu hĩnh.

Hạ Thư Từ đi theo lần này, vốn cũng muốn nhân dịp hỏi han chút tin tức về Hắc Tinh Giới. Hắn vẫn chưa từng thực sự dùng tu vi hiện tại cùng kiếm pháp để giao đấu chính diện với người khác, trong lòng vẫn có chút tự lượng sức mình, nên càng không định lên đài để bị đánh mất mặt.

Sau hai ngày phi hành không ngừng nghỉ, mọi người cuối cùng cũng đến được Dương Hoài Tông. Nhưng do quá nhiều người từ khắp nơi đổ về đây, pháp khí phi hành của họ đến nơi thì đã không còn chỗ chen chân, đành phải tạm thời dừng lại cách cổng tông môn vài dặm, chờ dòng người phía trước di chuyển dần.

Hạ Thư Từ ngự kiếm phi hành mệt rã rời, đang định nhảy xuống đi bộ cho thư giãn một chút thì đã bị Văn Cửu Uyên nhanh tay kéo lên lại pháp khí phi hành.

Văn Cửu Uyên không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được ở cạnh Hạ Thư Từ.

Trên pháp khí phi hành, y như cái bóng dính sát sau lưng Hạ Thư Từ, không rời nửa bước, cứ như thể sợ hắn rơi khỏi pháp khí, đã sẵn sàng để đỡ lấy bất cứ lúc nào.

Chuyện vượt rào đêm đó có vẻ chỉ là lần bộc phát hiếm hoi, ngoài ra Văn Cửu Uyên vẫn cư xử rất đúng mực, hoàn toàn giữ giới hạn, không vượt quá mức.

Mọi người nghỉ ngơi trên pháp khí phi hành cho đến khi đến được cổng lớn của Dương Hoài Tông. Người Bạch Sắc Tông lần lượt hạ xuống khỏi pháp khí, tự giác tập hợp lại thành một nhóm, chuẩn bị làm thủ tục nhập tông.

Cổng vào Dương Hoài Tông là một chiếc thang trời cao vút tận mây xanh, nhìn không thấy điểm cuối. Cổng được xây từ bích ngọc, hai trụ lớn đứng đối xứng, bên trên có khắc hai chữ "Dương Hoài" bằng nét bút mạnh mẽ cứng cáp, nghe nói là do vị tông chủ đời đầu tự tay đề chữ.

Hai bên trụ cổng có hai linh thú hung mãnh trấn giữ, hình dáng nửa sư tử nửa báo, đang thong thả l**m móng vuốt của mình. Chúng toát ra khí thế uy nghiêm đến mức chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến kẻ có ý đồ xấu sợ hãi mà rút lui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!