Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi tỉnh dậy, Hạ Thư Từ ngáp một cái vì còn ngái ngủ, rồi đi sang phòng bên cạnh để xem Văn Cửu Uyên đã dậy chưa.

Nếu y đã tỉnh, hắn sẽ cùng nhau ăn vài miếng; nếu chưa, thì đánh thức y dậy luôn. Dù sao cũng sắp đến giờ trưa, mà cứ ngủ tiếp thì cả ngày trôi qua mất.

Thế nhưng khi Hạ Thư Từ đẩy cửa ra lại thấy bên trong trống rỗng, không thấy bóng người đâu.

Hắn đứng tại chỗ xoay một vòng, vẻ mặt ngơ ngác, đưa tay gãi gãi má.

Có lẽ Văn Cửu Uyên có việc nên đã ra ngoài, thấy hắn còn ngủ nên không gọi dậy.

Ban đầu Hạ Thư Từ cũng không để tâm lắm. Bởi vì tối nay có một buổi yến tiệc Kim Đan được tổ chức riêng cho hắn, cần ra ngoài chuẩn bị cùng các sư huynh sư tỷ. Hắn vừa ngâm nga một bài hát vừa làm cơm trưa, hâm nóng trong nồi rồi để lại một mảnh giấy nhỏ, nhắn rằng cơm để trong nồi, y tỉnh thì tự hâm lại mà ăn. Còn hắn buổi chiều phải ra ngoài, tối hai người sẽ ăn ở ngoài.

Vì đã nếm qua tài nấu nướng rất bất ổn của Văn Cửu Uyên lúc thì mặn, lúc thì nhạt nên nếu y không ở đây, Hạ Thư Từ cũng chẳng muốn ăn cơm mình nấu, liền dứt khoát ra ngoài tìm quán ăn cho xong.

Theo quy củ trong tông môn, mỗi khi có đệ tử tấn thăng Kim Đan sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng. Lần này cũng đã chuẩn bị xong xuôi, định tổ chức vào đêm nay.

Ban đầu Hạ Thư Từ vẫn còn hơi hoang mang, không muốn rình rang. Nhưng các sư huynh sư tỷ thì lại rất kiên quyết, nói chuyện quan trọng như thế không thể qua loa, nhất định phải mở tiệc ăn mừng. Không ai chịu nghe hắn từ chối.

Hắn cảm động vô cùng, cũng chẳng khách sáo nữa, vui vẻ nhận lời.

Khi đặt đồ ăn và báo số người tham dự, Hạ Thư Từ không hề ngại ngùng mà kê thêm tên của Văn Cửu Uyên vào. Hắn còn đặc biệt nói trước khẩu vị y hơi đặc biệt, mọi người đều tỏ ý thông cảm.

Mắt Hạ Thư Từ xoay chuyển một cái, trong lòng lập tức nảy ra một chủ ý. Hắn đến tửu lâu để đặt món, sau khi bàn bạc xong với đầu bếp, liền nhờ người chuẩn bị riêng một phần tam huân tam tố theo khẩu vị đặc biệt, nếm thử thấy ngon, hắn liền rất hài lòng. Sau đó hắn bỏ phần ấy vào một hộp sạch sẽ, ghi chú rõ ràng, để riêng ra một bên, đợi đến bữa tiệc sẽ mang ra cho Văn Cửu Uyên.

Sắp xếp đồ ăn xong, hắn lại đến quảng trường trong tông môn phụ giúp bày trí, bận rộn đến tận chạng vạng mới hoàn thành đâu vào đó.

Hạ Thư Từ quay về động phủ một chuyến, vừa thò đầu nhìn vào thì phát hiện Văn Cửu Uyên vẫn chưa trở lại.

Đồ ăn trong nồi đã nguội, căn phòng vẫn y như lúc hắn rời đi.

Hạ Thư Từ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Sao Văn Cửu Uyên vẫn chưa về?

Hỏng rồi. Tất cả là do cái đầu óc chậm chạp này của hắn, quên không nói trước với Văn Cửu Uyên rằng hôm nay có yến tiệc Kim Đan, cũng chưa hỏi y có thể đến hay không.

Giờ thì hay rồi. Nếu Cửu Uyên có việc phải ra ngoài, e là sẽ bỏ lỡ yến tiệc lần này mất.

Hạ Thư Từ khẽ khàng khép cửa lại, trong lòng có phần mất mát.

Thực ra hắn vẫn mang một tia mong đợi, hy vọng Văn Cửu Uyên có thể đến tham dự. Thế nhưng y vì bận việc nên không đến, cũng không để lại lời nhắn, mà điều đó… hoàn toàn không có gì sai.

Tình cảm là tự nguyện, không đến cũng là điều thường tình. Huống hồ chính hắn cũng là người nghĩ chưa chu toàn.

Hạ Thư Từ đành đi hỏi sư huynh sư tỷ, xem liệu có thể dời lại nửa canh giờ được chăng.

Thời gian và địa điểm đã sắp xếp xong xuôi, không muốn để mọi người phải chờ quá lâu, hắn cũng thấy yêu cầu này có phần quá đáng, liền đỏ mặt ngượng ngùng bảo rằng thôi vậy, không cần nữa.

Sư tỷ mỉm cười, vỗ nhẹ vai hắn trấn an: "Đương nhiên là có thể." Rồi còn sai sư huynh mời thêm một gánh hát đến biểu diễn ca vũ, đồng thời dọn vài món ăn lên trước để mở màn.

Người đến tham dự Kim Đan yến của Hạ Thư Từ đều là đồng môn trong Bạch Sắc Tông, thường ngày các đệ tử bị môn quy nghiêm ngặt ràng buộc, hiếm khi được thoải mái như hôm nay. Nay có một yến hội náo nhiệt như vậy, chỉ cần có cớ là ai nấy đều vui vẻ tận hưởng, huống hồ còn có ca vũ để xem.

Mọi người uống rượu, ăn món ngon, ai cũng buông lỏng, thi nhau ngâm thơ làm phú, tỉ thí quyền cước, thậm chí có kẻ còn rút kiếm lên múa kiếm biểu diễn, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Thấy không ai tỏ ra không vui, Hạ Thư Từ yên tâm hơn phần nào, song lại âm thầm thấp thỏm trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này, cùng bằng hữu và người thân quen trải qua một "ngày hội" đúng nghĩa.

Văn Cửu Uyên không đến cũng chẳng sao. Dù sao, sau này… còn có dịp khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!