Chương 11: (Vô Đề)

Hạ Thư Từ không phải hạng người giỏi che giấu tâm tư cùng cảm xúc. Lúc này đây, hắn càng nhìn Văn Cửu Uyên lại càng thấy thuận mắt, cảm thấy dễ chịu, mới vừa rồi còn không biết xấu hổ mà sáp lại ôm y một cái. Ôm đến khi thấy hơi lâu, sợ Văn Cửu Uyên phát hiện ra khác thường mới chịu buông tay.

Nhưng hắn buông, Văn Cửu Uyên lại không. Y dùng lòng bàn tay chậm rãi, tinh tế lau đi những vết bẩn lấm lem trên mặt hắn, chuyên chú mà trầm mặc.

Hạ Thư Từ chờ một hồi, rốt cuộc vẫn không kìm được, thừa cơ sáp lại gần, dính vào người y thêm chút nữa.

Cũng chẳng trách hắn. Hào quang "anh hùng cứu mỹ nhân" hiện vẫn còn chiếu trên người Văn Cửu Uyên, Hạ Thư Từ từ trước đến nay chưa từng trải qua tình huống như vậy, lần đầu thể nghiệm tư vị được anh hùng cứu giúp, lập tức phản chiến, cam tâm tình nguyện rơi đài.

Văn Cửu Uyên kéo hắn dậy, không biết từ đâu lấy ra mấy bộ pháp y, đưa cho hắn, bảo hắn thay bộ xiêm y tả tơi dính đầy máu kia.

Hạ Thư Từ lúc này toàn thân vẫn còn lưu lại dấu vết của lôi điện tàn phá, cảm giác như bị khoét mòn đến tận xương, liền đẩy Văn Cửu Uyên quay người sang chỗ khác, tự mình chạy đến sau một gốc cây lớn, dựa vào đêm tối cùng địa thế cao, tốc độ cực nhanh thay y phục rồi mới trở lại.

Văn Cửu Uyên vừa được ôm một trận, tạm thời có thể tiếp tục duy trì hình tượng chính nhân quân tử. Mặc dù hoàn cảnh đen kịt giơ tay không thấy năm ngón cũng chẳng gây khó dễ gì cho y, thế nhưng y vẫn vô cùng thủ tín, một mực không liếc mắt nhìn lén.

Hạ Thư Từ thay bộ pháp y Cửu Uyên đưa cho, sạch sẽ thơm tho, rửa sạch toàn bộ bụi đất, máu đen và dấu tích cháy sém trên người, cả người nhẹ nhõm không ít.

Thiên lôi bổ xuống thân thể hắn, mỗi tia lôi điện đều xuyên qua toàn thân, tuy quá trình vô cùng đau đớn, khiến người muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong, nhưng cũng đem đến thu hoạch thực chất.

Lôi kiếp giáng xuống từng đạo đều giúp hắn rèn luyện lại gân cốt thân thể. Quá trình phá huỷ rồi tái tạo ấy khiến thân thể hắn càng thêm cứng cỏi, dẻo dai hơn.

Không người chỉ dạy nhưng Hạ Thư Từ cũng mơ hồ hiểu ra: hoá ra tu tiên độ kiếp, không phải cứ bị sét đánh hai phát mà không chết là có thể tiến giai.

Lôi kiếp là khảo nghiệm, cũng là tẩy luyện. Chỉ cần cắn răng chịu đựng vượt qua, liền có thể đạt được thân thể tương xứng với cảnh giới, đối với tu hành về sau tất nhiên hữu ích vô cùng.

Sau khi lôi kiếp qua đi, thiên địa linh khí tự động chảy về chữa trị thân thể hắn, giúp hắn trong cơ thể kết thành kim đan đầu tiên trong đời.

Giờ phút này, Hạ Thư Từ cảm giác đi đứng đều nhẹ tênh, nhẹ đến mức kỳ dị, cả người như đang phiêu phù giữa không trung. Hắn còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể đã được trùng luyện này, đành nắm lấy cánh tay Văn Cửu Uyên để ổn định, chậm rãi cùng y trở về nhà.

Trên đường đi, vô tình vấp phải một tảng đá, sắc mặt Hạ Thư Từ khẽ biến, theo phản xạ liền chống tay vào thân cây bên cạnh để giữ thăng bằng.

"Rắc" một tiếng.

Hắn ngẩn người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy thân cây thô to bị bàn tay hắn bóp ra năm dấu tay rõ ràng.

Hạ Thư Từ: "…"

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay Văn Cửu Uyên.

—— Không lẽ?

Văn Cửu Uyên lại có thể rắn chắc đến vậy?

Sắc mặt Văn Cửu Uyên không đổi, điềm nhiên nâng hắn dậy như đang dìu một kẻ ốm yếu, còn hào phóng hỏi hắn có cần người cõng về không, nếu muốn thì y cũng có thể ra tay.

Hạ Thư Từ nhớ tới hôm hắn sinh bệnh, Văn Cửu Uyên vẫn có thể dễ dàng bế hắn lên mà không hề lảo đảo, trong lòng chợt hiểu ra, thì ra cùng là Kim Đan kỳ, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Khi đó hắn vẫn chỉ là một tiểu Trúc Cơ, chênh lệch tu vi giữa hắn và Văn Cửu Uyên là điều dễ hiểu, trách không được đối phương có thể ôm hắn vững vàng như thế.

Hạ Thư Từ nghĩ đến đây, rốt cuộc người luôn sĩ diện như hắn cũng chỉ đành rụt rè từ chối ý tốt của Văn Cửu Uyên.

Được người ta ôm về… chuyện đó quá mức mất mặt.

Dù sao hắn cũng không què chân, còn có thể tự đi được.

Văn Cửu Uyên chỉ nhàn nhạt đáp: "Vậy cũng được."

Hạ Thư Từ cứ cảm thấy trong giọng nói của y dường như có chút tiếc nuối, nhưng hắn không dám chắc, càng không dám hỏi.

"…Ta còn một vấn đề."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!