Hạ Thư Từ nhất thời choáng váng, vội kêu lên:
"…Đợi đã, ngươi chờ một chút!"
Hắn vội vàng xách thanh chủy thủ cứ cọ tới cọ lui trong lòng ngực hắn đưa trả lại cho Văn Cửu Uyên:
"…Ngươi nhận nhầm người rồi, thứ này là muốn nhận ngươi mới đúng."
Chủy thủ sau khi cọ xong người Hạ Thư Từ, bỗng nhiên bị đưa trở về chỗ chủ nhân ban đầu, ngẩn ra một khắc, sau đó vui vẻ quay sang cọ cọ Văn Cửu Uyên.
Nhưng vừa bị Văn Cửu Uyên lạnh lùng quét mắt liếc cảnh cáo một cái, chủy thủ liền cứng đờ giữa không trung, không dám tiếp tục cọ, giả vờ như không vui, lập tức quay đầu, tiếp tục quay lại cọ vào lòng Hạ Thư Từ.
Hạ Thư Từ hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn căn bản không có thời gian đi suy xét vì sao một món pháp khí có linh tính lại lựa chọn hắn, càng không hiểu sao nó lại từ chối Văn Cửu Uyên. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn muốn mua cho Văn Cửu Uyên một món đồ y thích, kết quả là đồ vật còn chưa đưa kịp đã quay đầu tự mình nhận chủ hắn.
Vật kia mới chỉ bị đặt vào tay Văn Cửu Uyên chưa đến một khắc, đã tự động quay về, rõ ràng là không thích, vậy hắn còn biết nói sao với người ta nữa?
Hắn lại đi cướp mất đồ của Cửu Uyên, chẳng phải y sẽ hận chết hắn sao?
Thế nhưng Văn Cửu Uyên lại nhìn món pháp khí nhỏ kia với vẻ rất vừa lòng, giống như đối với kẻ có mắt chọn lựa như vậy thì càng thêm hài ý.
Hạ Thư Từ như muốn khóc mà không khóc nổi:
"…Xin lỗi, ta thật không ngờ lại thành ra thế này. Vốn dĩ ta định mua cho ngươi…"
Văn Cửu Uyên nhẹ giọng đáp:
"…Không cần xin lỗi. Ta vốn không quen dùng đao kiếm, lúc ấy nhận lời cũng chỉ vì thấy ngươi hao tâm vì ta mà cảm động thôi."
Tuy lời nói là như thế, nhưng trong lòng Hạ Thư Từ vẫn canh cánh không yên.
Hắn thử đưa chủy thủ cứ quấn lấy mình không chịu đi kia trở lại vào tay Văn Cửu Uyên, vừa đẩy vừa dỗ:
"…Ngươi xem hắn đi, hắn rất tốt."
Nào ngờ thanh tiểu đao kia rõ ràng có linh tính, hình như còn nghe hiểu được tiếng người, nhưng lại không chịu phối hợp, xoay đầu một cái, chui thẳng vào trong tay áo Hạ Thư Từ.
Hạ Thư Từ không thắng nổi lương tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"…Cửu Uyên, ngươi chờ một chút, ta nhất định sẽ nghĩ cách đền cho ngươi một cái."
Văn Cửu Uyên khẽ bật cười:
"…Không cần miễn cưỡng bản thân, vạn sự tùy duyên là được."
"Lúc đó vừa nhìn thấy Phù Ngư, ta đã nghĩ nó hợp với ngươi. Nếu có thể mua về phòng thân, dùng cho hợp tay, cũng coi như là một cách giữ mạng không tồi."
Y nói rất nhẹ, tựa như chẳng hề để tâm. Loại pháp khí như vậy, y có rất nhiều, thật sự không đáng để bận lòng. Chỉ cần có một câu nói của Hạ Thư Từ như vậy, y đã thấy đủ.
Hạ Thư Từ khẽ sờ sống mũi.
Cái này… hợp với hắn sao?
Một món thì có năng lực theo dõi vạn dặm, một món thì còn mang theo nguyền rủa, bây giờ lại thêm chủy thủ tự chui vào người, rốt cuộc cái gọi là "hợp" là ở chỗ nào?
Chẳng lẽ bởi vì hắn… thích tùy tiện ném đồ?
Nhưng mà không đúng, nhìn sao thì Văn Cửu Uyên cũng không giống kiểu người sẽ nghĩ như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!