Thời điểm Diệp Hàn Anh mang theo người trở về vừa khéo chạm mặt Giang Chiếu Dạ cũng đang quay lại.
Đông Lê thấy y quả nhiên chưa chết, mắt nàng đỏ ngầu định xông tới.
Ai ngờ cổ áo bỗng bị kéo căng, kẻ sau lưng nắm chặt gáy áo kéo nàng lại. Nàng giãy giụa hồi lâu chẳng thoát nổi. Giang Chiếu Dạ thần sắc ôn hòa, khẽ nói: "Đã về rồi?"
Nàng chưa kịp mở miệng, Diệp Hàn Anh đã cười nhạt: "Bảo ngươi đừng ham chơi chạy lung tung, xem kìa, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, giờ này đã bị bọn buôn người bắt đi bán rồi. Sau này còn dám không nghe lời không? Hừm?"
Hắn vừa nói, tay vừa siết chặt, ý uy h**p rõ mồn một. Đông Lê biết hắn đang cảnh cáo mình đừng nói bậy, đành cắn răng đáp: "Con... con không dám chạy lung tung nữa, nhất định sẽ nghe lời..."
Diệp Hàn Anh buông nàng ra, nàng loạng choạng suýt ngã nhào vào lan can, may mà kịp đứng vững. Quay đầu lại, nàng trợn mắt nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng giận dữ:
"Tên khốn này!
Không vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mặt tiên trưởng, ta không phải họ Lý!"
Hai người hướng lầu trên đi, nàng vội đuổi theo.
Lúc này trời còn sớm, Ủng Thúy Lâu vắng lặng. Những kẻ mua vui đêm qua vẫn chưa tỉnh rượu. Nàng bước lên cầu thang, Giang Chiếu Dạ đã khuất vào phòng nào đó, còn tên áo đen kia lại bị một mỹ nhân váy xanh chặn lại. Giọng nàng ngọt như mía lùi:
"Diệp Tam, nói xong nghe ta hát mà, sao đi lâu thế? Hay là gặp ai thân mật rồi?"
Thì ra hắn tên Diệp Tam, nghe th* t*c quá!
Diệp Hàn Anh cười hề hề: "Hôm nay có việc, sợ không nghe được."
Mỹ nhân phụng phịu: "Mỗi lần đến là vội vã đi... Một khúc cũng chẳng nghe trọn. Ngươi đó, chỉ khi cần mới nhớ tới ta."
Diệp Hàn Anh vội bước đi, miệng nói: "Ta nghe nửa khúc đủ no ba ngày, nghe hết còn nỡ lòng nào rời đi?"
Lục Hầu thấy hắn sắp đi, vội gọi: "Lần này mới tới hai ngày đã đi? Không phải nói đón khách hàng lớn sao? Hay là... đã tóm được rồi?"
Sắc mặt Diệp Hàn Anh đột biến, vồ lấy tay nàng bịt miệng lại.
Cùng lúc, Giang Chiếu Dạ bước ra, ánh mắt thâm trầm dừng ở hai người đang giằng co. "Ồ" một tiếng, y quay sang Đông Lê: "Lại đây mau, trẻ con không nên xem chuyện này."
Đông Lê đỏ mặt, vội chạy vào phòng........
Trong phòng, Giang Chiếu Dạ vừa ngồi xuống đã ho dữ dội. Đông Lê vội lấy thuốc trong túi ra, pha nước ấm đưa y uống.
Y nhấp hai ngụm, nước ấm làm tan dược tính, tạm thời dịu đi cơn ho.
Vừa đặt ly xuống, Diệp Hàn Anh đã bước vào: "Tuy không cần giải thích, nhưng ta vẫn phải nói rõ, ta và nàng ấy chỉ là bạn..."
Giang Chiếu Dạ khẽ cười: "Ừm, bạn chung phòng."
Diệp Hàn Anh chớp mắt: "Nghe giọng điệu này, ta ngỡ ngươi đang ghen."
Giang Chiếu Dạ bỏ qua lời hắn, nói với Đông Lê: "Chúng ta nhanh rời thành."
Đông Lê vui mừng hớn hở, vội thêm nước vào bình, gói ít đồ ăn, ngó quanh phòng không thấy quần áo dự phòng, liền nói: "Đi mau đi, ra ngoài mua ít quần áo mới!"
Diệp Hàn Anh trợn mắt: "Hai người định bỏ đi thế sao?"
Đông Lê cười tươi, làm mặt quỷ với hắn. Giang Chiếu Dạ nói: "Chúng ta còn vội lên đường, có lẽ không cùng đường với huynh đệ, vậy xin cáo từ."
Diệp Hàn Anh hừ lạnh: "Ngươi chưa nói đi đâu, sao biết không cùng đường?"
Đông Lê ngoảnh lại: "Vậy ngươi nói trước xem muốn đi đâu, để chúng ta xem có thuận đường không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!