Chương 81: (Vô Đề)

Sau đó, cuộc chiến giữa Giang Chiếu Dạ và Trường Sinh Thiên kéo dài rất lâu.

Trời đất biến sắc, mặt trời mặt trăng không có ánh sáng, Trường Sinh Thiên bị Giang Chiếu Dạ đang mất kiểm soát truy đuổi đến cực Bắc, bị chặt đứt một chân trước biển chết Hoàng Tuyền, Giang Chiếu Dạ cũng đứt một cánh tay, hai bên rơi vào thế giằng co cuối cùng.

Tháng tám ở phía Bắc đã có tuyết rơi, tháng chín, tuyết đã đủ dày để phủ kín một lớp dày đặc.

Trường Sinh Thiên ngã xuống vách đá của biển chết Hoàng Tuyền, Giang Chiếu Dạ đứng trước hắn ta.

Gió bấc lạnh buốt, y phục hai bên phấp phới, đối đầu giữa tuyết nguyên. Giang Chiếu Dạ một tay cầm kiếm, trên khuôn mặt trắng nõn trong suốt vương vãi vết máu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấm áp là sự điên cuồng bình tĩnh.

Trường Sinh Thiên nói: "Còn muốn đánh tiếp sao?"

Giang Chiếu Dạ: "Ngươi thấy sao?"

Trường Sinh Thiên ngồi giữa tuyết, ngẩng đầu cười lớn: "Ta không đánh lại ngươi, không phải vì không bằng ngươi, mà là ngươi đầy phẫn nộ trong lòng, bất tử bất hưu*. Ngươi hôm nay nhất định phải giết ta, ta cũng không còn cách nào khác."

* (bất tử bất hưu): Không chết thì không dừng.

Nói đoạn dang hai tay, nói với y: "Sự việc đã đến nước này, cũng nên có một kết thúc, sau này ngươi chính là người mạnh nhất tam giới, nghĩ đến việc đồng căn đồng nguyên, đừng làm hại nhân tộc."

Giang Chiếu Dạ nắm thanh bảo kiếm ngưng tụ từ huyết quang, bình tĩnh tiến lên.

Y đi rất chậm, bởi vì y không muốn Trường Sinh Thiên nhận ra, y chỉ còn sức lực để ra kiếm một lần.

"Được, nể mặt câu nói này của ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhanh gọn."

Y từ từ đi tới, Trường Sinh Thiên đã buông tay chống đỡ thân thể chờ chết, hắn ta không ngừng th* d*c, ánh mắt rơi trên thanh kiếm quang sắp lấy đi tính mạng mình.

Kiếm nhanh chóng được giơ lên, vì chủ nhân chỉ có một tay, gió trên vách đá lớn, bóng dáng màu trắng đứng trong gió mạnh, đầu kiếm vậy mà lại hơi run rẩy.

Nhưng Giang Chiếu Dạ nhanh chóng khống chế được, kiếm quang vững vàng đâm vào ngực hắn ta.

"Thực ra không phải không có cách giải quyết."

Trường Sinh Thiên đột nhiên cắt lời y.

Hắn ta ngồi trên tuyết đọng, vết bẩn trên người làm những bông tuyết trắng sạch trở nên dơ bẩn, hắn ta cũng không chê, bởi vì hắn ta đã dơ bẩn không khác gì tuyết loạn.

Bây giờ hắn ta không phải Trường Sinh Thiên, chỉ là một tu sĩ sắp chết bình thường.

"Sự thịnh suy của linh lực nhân gian, luôn có quy luật để tìm, chỉ là trong chu kỳ sung mãn này đột nhiên mất cân bằng, sự khô cạn đến quá nhanh, nhân giới không thể chống đỡ đến chu kỳ sung mãn tiếp theo, vì vậy mới dẫn đến thảm họa xảy ra, nên ta mới nói chỉ có thể trì hoãn. Nhưng nếu có linh vật tuyệt thế, thể năng lượng khổng lồ, sẵn lòng dùng linh lực của mình phản hồi thế gian, linh lực sản sinh ra, sẽ đủ để nhân giới chống chọi qua chu kỳ khô cạn này..."

Giang Chiếu Dạ: "Ngươi vẫn sợ chết, ngươi đang kéo dài thời gian?"

Trường Sinh Thiên cười khổ: "Ta chỉ cảm thấy, trước khi chết, nên nói cho ngươi sự thật này."

Giang Chiếu Dạ: "Ta đã biết rồi."

Y lại giơ kiếm đâm xuống, Trường Sinh Thiên lần này không nhìn kiếm nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt y, ngay khoảnh khắc kiếm đâm xuống, hắn ta lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn cứu sống họ nữa sao?"

Giang Chiếu Dạ biến sắc, kiếm này rõ ràng đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của y, y đương nhiên có thể chọn g**t ch*t Trường Sinh Thiên, nhưng mà...

Vào thời khắc cuối cùng, đầu kiếm vững vàng dừng lại trước mắt Trường Sinh Thiên.

"Nói."

Giang Chiếu Dạ giọng hơi gằn.

Trường Sinh Thiên cười lớn, khiến mình ngồi thoải mái hơn: "Ngươi hết sức rồi, đúng không? Không cần cố mạnh, ta nhìn ra rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!