Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Yeekies

Y bỗng dưng nổi cơn ngốc nghếch, đứng trơ ra như phỗng đá, đến khi tỉnh lại thì người bên kia vách đã đi mất từ lâu. Nước tắm cũng nguội lạnh thấu xương, không thể tiếp tục ngồi ì được nữa, đành đứng dậy tìm quần áo.

Ánh mắt liếc ngang bỗng chạm phải bóng người in trên tấm bình phong, tim đập thình thịch.

Đằng sau bình phong, không biết từ lúc nào đã có một người ngồi đó. Bóng dáng mờ ảo khẽ đổ lên mặt vải, tư thế ngồi cực kỳ phóng túng, toàn thân dựa hẳn vào thành ghế, một tay chống cằm, cổ thon dài uyển chuyển như dòng suối, tựa hồ đã chờ đợi đến mức buồn chán.

Nhưng lạ thay, hắn chưa từng nghe thấy tiếng động nào.

Giang Chiếu Dạ trong lòng chợt lóe lên ý niệm.

Vẫn bị bọn họ tìm ra rồi.

Chỉ là không biết là đứa đồ đệ nào.

Người kia im lặng, y cũng giả vờ không hay, bình thản mặc xong quần áo, bước đến đẩy cửa. Tay vừa chạm vào cánh cửa, chợt nhớ ra điều gì, quay lại lục tìm trong đống đồ cũ.

Nhân lúc đối phương sơ ý, y lặng lẽ cởi chiếc áo choàng treo lại, bấm một phép thuật nhỏ định thân nó tại chỗ, còn mình thì lẻn mất dạng.

Tạ Lương Ngọc ngồi sau bình phong, nhẫn nại đợi sư tôn tắm rửa xong xuôi sẽ lên tiếng.

Nhưng Giang Chiếu Dạ cứ lần mò trong đống quần áo cũ, mãi chẳng thấy tìm thứ gì. Lòng y chợt dấy lên nghi ngờ, vừa hay cơn gió đêm lùa qua khe cửa, nâng một góc áo choàng màu xanh lục nhạt lên.

Thấy vạt áo bay, Tạ Lương Ngọc giật mình tỉnh ngộ, đứng phắt dậy bước ra. Tay hắn với lấy chiếc áo choàng, chỉ là một bóng ma bị phép thuật ghim lại, bên trong trống rỗng chẳng có ai!

Vẫn là khinh thường ta...

Chút linh lực tàn dư cũng đủ hắn xoay chuyển thành trò tiêu khiển.

Tạ Lương Ngọc giật phắt chiếc áo xuống, lao lên lầu. Tầng hai có hai phòng trống, cửa đều mở toang. Một phòng vương vấn khí tức âm lãnh, trên bàn đồ ăn bày biện nguyên vẹn nhưng chưa đụng đũa, rõ ràng kẻ ở đó đã vội vã bỏ đi.

Hắn nhìn thấy vệt nước loang trên khung cửa, tay lướt nhẹ qua.

Hơi nước thoảng mùi bồ kết, thơm mát dịu nhẹ.

Người này chắc chưa đi xa, nhưng sẽ không quay lại nữa.

Tuy giờ y gần như không còn tu vi, nhưng khí âm đêm tối chẳng làm gì được. Đối với người thường, đêm khuya rừng sâu nguy hiểm vạn phần, nhưng với y, lại chẳng đáng kể.

Ngón tay xóa nhòa vệt nước, khóe miệng nhếch lên: "Sư tôn à, chúng ta hãy xem, ngươi trốn nhanh hay ta đuổi giỏi."

---

Đêm tối như mực.

May nhờ trăng sáng vằng vặc, cảnh vật núi rừng còn lờ mờ nhận ra được, bóng cây, tảng đá, triền dốc đều hiện rõ nét dưới ánh trăng.

Năm người cầm kiếm lục soát từng bụi rậm. Mười con mắt soi vào từng khoảng tối.

Bỗng một giọng nói thanh thoát vang lên: "Ở đây!"

Một ngón tay chỉ thẳng vào bóng đen tròn trịa dựa vào tảng đá. Thoạt nhìn tưởng là bóng đá, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hơi khác biệt.

Bóng đen bị phát hiện, lập tức co cụm. Mấy lưỡi kiếm sáng loáng vây ráp, đẩy nó vào giữa vòng vây. Chỉ chốc lát, con "ma" bị nhốt vào túi vải.

Năm người mặt mày hớn hở, đêm nay bắt được con ma thứ ba! Ma quỷ vốn khó săn, nhờ có người này đi cùng, mọi chuyện dễ dàng hẳn.

Người lớn tuổi nhất cười nói với kẻ mặc áo trắng đứng gần đó: "Đêm nay thu hoạch lớn, đều nhờ huynh đệ giúp sức!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!