Chương 37: (Vô Đề)

Trans: Yeekies

Bạch Bích Ca lúc này đang ở trên đỉnh núi, nghiên cứu Vọng Thiên Kiếm Ý do một đại năng đã phi thăng để lại từ lâu.

Vách núi trước mặt sừng sững, nhìn từ dưới lên, gần như vô biên vô hạn, hắn một mình đứng trước vách núi, chỉ như một con kiến lạc vào dòng sông lớn, trôi nổi trên mặt nước mênh mông không bờ bến, không thấy điểm cuối.

Trên vách núi có ba vết kiếm, khí thế hùng hồn, không thể nhìn thẳng, nhìn thêm một lần, dường như có bóng người cổ xưa mặc áo choàng rộng cầm kiếm mở mắt, rút kiếm đâm tới, uy áp như núi đổ, khiến người ta lạnh gáy.

Toàn bộ Thiên Kim Ỷ Kiếm Các đều là kiếm tu chuyên tu kiếm thuật, mê mẩn kiếm đạo, nhưng người có khả năng lên đây nghiên cứu đạo kiếm ý này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn lúc này mở mắt, nhìn lá bùa bay giữa không trung trước mặt.

Là một đạo Liên Âm Phù.

Có thể mang theo giọng nói của người truyền tin đến, lặp lại cho hắn nghe.

Hắn nghe xong, trầm tư một lát, ngự kiếm trong tay, phóng về phía Nam.....

Trên giá sách cao ngang người, linh thảo đồ giải, tứ hải du ký, thoại bản truyền kỳ, sơn hải dị chí, vô vàn chủng loại.

Giang Chiếu Dạ hôm nay đã xử lý xong công việc mà Bích Hải Phong giao cho y, liền sớm xuống núi đến Kiến Thanh Sơn này.

Kiến Thanh Sơn là một học viện bên ngoài của Duyên Hoa, tất cả các đệ tử mới được chiêu mộ, và những thanh niên ở nơi khác muốn tu đạo, đều có thể đến học viện này để tiến tu.

Con đường tu đạo gian khổ dài lâu, mới chập chững bước vào cửa, kiến thức cần học quá nhiều và tạp nham, nếu để sư phụ giảng giải từng người một, e rằng quá tốn thời gian.

Vì vậy, các đệ tử mới đều cần học tập ba năm tại Kiến Thanh Sơn, một là được giáo viên dẫn dắt, học các kiến thức nhập môn phức tạp. Hai là sau khi nhập môn, khám phá ra tài năng và sở thích của mình, xác định con đường tu luyện sau này.

Hết hạn ba năm, môn phái sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, các đệ tử thành tài sẽ thể hiện sở trường của mình tại buổi yến tiệc, do các bậc tiền bối của các môn phái kiểm duyệt, nếu được vị đại năng nào đó để mắt tới, đối phương sẽ hỏi hắn sau khi buổi biểu diễn kết thúc: "Con ngoan, có muốn về môn hạ ta không?"

Bái một sư phụ tốt, vào một môn phái lớn, từ đó đặt chân lên con đường tu đạo dài đằng đẵng cần cống hiến cả đời, chính là tất cả những gì mà các đệ tử mới nhập đạo này theo đuổi.

Tàng Thư Các ra ngoài, chính là kiến trúc lớn nhất của Kiến Thanh Sơn, Diễn Võ Trường.

Hai nơi được xây dựng liền kề, ý nhắc nhở các học tử trong núi, vừa đọc sách vừa tu luyện, cả hai không thể bỏ bê hàng ngày.

Năm đầu tiên y và Diệp Hàn Anh nhập môn, gần như cả ngày đều ở đây, lúc đó hai người ngày đêm đều nghĩ cách trở nên mạnh hơn, lợi hại hơn. Nhiều năm lưu lạc, y lờ mờ nhìn thấy manh mối, biết đối thủ của mình sâu không lường, như một ngọn núi không thể vượt qua.

Y không biết phải tu luyện bao lâu mới có thể miễn cưỡng đối đầu với hắn, điều duy nhất có thể làm là tu luyện, tu luyện không ngừng ngày đêm, mỗi khi mạnh hơn một chút, sau này tài cùng kiếm hiện, vốn liếng của y cũng có thể tăng thêm một chút.

Nhưng mục tiêu quá mơ hồ, quá vĩ đại, cảm giác thất bại thường xuyên vô tình xuất hiện, y thường nghĩ: Liệu có ích không? Thật sự có thành công không? Nỗ lực của y đối với đối phương, có phải như một con phù du chống cây, một con bọ ngựa cản xe, giọt nước trong biển cả, không đáng nhắc tới?

Dù y bình thường có kiên định đến đâu, có khổ luyện đến đâu, những ý nghĩ này vẫn thỉnh thoảng hiện lên như ma quỷ khi y kiệt sức. Ý chí lực luôn có lúc cạn kiệt, y là phàm nhân, cũng có lúc sẽ mệt mỏi, sẽ đôi khi nghi ngờ mọi thứ trong lòng.

May mắn thay năm đầu tiên khó khăn nhất, vẫn có Diệp Hàn Anh ở bên y.

Mỗi khi y không còn sức, không nâng nổi kiếm, Diệp Hàn Anh dường như có năng lượng vô tận sẽ tiếp tục ép y đứng dậy: "Thế là không đánh được nữa sao? Không đứng dậy được nữa sao? Không luyện tiếp được nữa sao? Kẻ thù ở trước mặt ngươi cũng là bộ dạng này sao? ... Ngươi không biết, Giang tiền bối và Giang phu nhân vẫn đang đợi ngươi sao? Mau đứng dậy cho ta."

Nói đoạn lại dịu giọng: "Đứng dậy, phía trước rất khó, nhưng có ta ở đây, có ta ở bên ngươi."

Giang Chiếu Dạ lại đứng dậy, cầm kiếm, tiếp tục luyện tập.

Hồi nhỏ luôn tìm mọi cách để lười biếng, trốn tránh bài vở, lớn lên rồi, công việc phải làm, khổ cực phải chịu, không thể trốn tránh một điều nào.....

Thực ra Diệp Hàn Anh cũng có chuyện phiền não.

Diệp Hàn Anh lúc đó đã tỏa sáng rực rỡ trong kỳ kiểm tra nhập môn, sự lôi kéo và chiêu mộ cũng theo đó mà đến.

Trong số đó, nổi bật nhất là Diệp gia, lúc đó Diệp phu nhân ngồi trên chiếc kiệu lộng lẫy, được vô số tỳ nữ ăn mặc như tiên nữ vây quanh đến ngôi miếu đổ nát mà họ ở, sắc mặt nàng khi vào miếu miễn cưỡng như dẫm vào vũng bùn, chiếc khăn tay thỉnh thoảng lại che mũi, để đối phó với mùi ẩm mốc thoang thoảng trong miếu, nhưng một lúc sau lại bỏ xuống, để không xuất hiện thất lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!