Trans: Yeekies
Khi Giang Chiếu Dạ tỉnh giấc, đã là nửa đêm.
Y nhìn sắc trời, nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu, lập tức đứng dậy mặc quần áo rồi ra ngoài.
Khí lạnh ập vào mặt, ngoài trời đất đều ngập nước, cánh hoa tường vi rụng tả tơi. Xem ra trận mưa này không hề nhỏ.
Dưới mái hiên có những giọt nước tí tách rơi xuống, toàn bộ phủ thần quan tĩnh mịch không tiếng động, y lấy trong lòng ra con bướm truy tung, buổi chiều khi tham quan, y thấy loài bướm này rất nhiều, liền giữ lại một con.
Con bướm truy tung được thả ra, bay lượn một vòng trên không, rồi cuối cùng tìm đúng phương hướng, nhẹ nhàng bay về phía ngoài.
Y theo con bướm truy tung rời khỏi phủ thần quan, đi về phía một con phố mà buổi chiều đã đi qua.
Trước khi đi ngủ, y đã rắc một nắm bột lên người Diệp Hàn Anh, bột không màu không hình, chỉ có mùi hương thoang thoảng mà những con bướm truy tung yếu ớt có thể ngửi thấy, rất thích hợp để bướm truy tung.
Diệp Hàn Anh từ khi đến Xuân Phong Thành đã có trạng thái không đúng, Giang Chiếu Dạ đoán y có thể sẽ có dị động, nên đã rắc bột lên người y trước, chỉ cần đi theo xem xét một chút, là có thể hiểu được những năm qua y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Con bướm truy tung bảy cong tám lượn, Giang Chiếu Dạ bước trên con phố ẩm ướt càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại trước một tiểu lâu ca múa không ngớt đèn đuốc sáng trưng.
Tâm Nguyệt Lâu.
Đây là một... thanh lâu.
Giang Chiếu Dạ suy nghĩ một lát, bước vào trong lầu theo ánh nến vàng sẫm.....
Giờ phút này, tại Phủ Lôi Thần Quan.
Giang Chiếu Dạ vừa ra ngoài không lâu, một bóng dáng đỏ rực đã bay vào phủ thần quan, người đến coi kết giới của phủ thần quan như không có gì, hùng hổ xông thẳng vào, động tác này đánh thức các thị vệ đang trực bên trong, bọn họ căng thẳng vung đao: "Ai??"
Giọng nói trong trẻo đáng yêu, rộng rãi tự xưng danh: "Lan Thận Vi đảo Lan Nhân, mượn vài con bướm truy tung nhà Lôi đại nhân các ngươi dùng."
Nói đoạn nhảy vài bước, xông thẳng về phía viện linh thú.
Lôi Chư Sơn đang ngủ bị tiếng nói quen thuộc này giật mình, vội vàng choàng áo chạy ra: "Tên tiên nữ đáng chết Lan... à không, Lan đảo chủ, thủ hạ lưu tình, tha cho linh thú của ta!"
Lan Thận Vi không dừng bước, giọng nói vọng lại từ xa: "Sao mà keo kiệt vậy? Lần này ta thật sự có việc dùng, không phải nướng ăn đâu. Hơn nữa, tìm được Giang Chiếu Dạ, chẳng phải cũng là trừ hại cho các ngươi sao?"
Lôi Chư Sơn nghe y nói vậy, bán tín bán nghi, thương lượng: "Vậy nói trước nhé, chỉ bắt bướm truy tung, những cái khác không được chạm vào, khoan đã, ngươi đi phòng thỏ tuyết làm gì!! Chỗ đó không có bướm truy tung!!! Không được bắt thỏ của ta!!!"
Gã hét chói tai xông vào phòng thỏ tuyết, Lan Thận Vi đã mỗi tay bắt một con thỏ tai cụp, thấy gã vào, hắn mỉm cười duyên dáng: "Lôi đại nhân, thỏ nhà ngài nuôi thật đáng yêu, cho ta mượn hai con chơi, đợi chúng năm sau đẻ thỏ con, ta sẽ trả lại ngài."
Lôi Chư Sơn đau lòng cực độ, người này miệng nói hay ho, thực ra chính là thèm con thỏ tươi ngon của hắn, vừa quay lưng đi nhất định sẽ cúng tế ngũ tạng miếu, còn trả cái cục cứt thỏ con nào!
Gã giận dữ nói: "Không phải đã nói chỉ lấy bướm truy tung sao? Lấy rồi mau cút đi!"
Lan Thận Vi ngạc nhiên: "Ngài không tin sao? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, sao ngài lại không có chút tin tưởng nào?"
Nói đoạn hắn cất thỏ, rồi lại hai ba bước đi đến phòng gà gấm pháo hoa bên cạnh: "Lôi đại nhân, tiểu Lam và tiểu Hồng nhà ta lớn thế nào rồi?"
Lôi Chư Sơn trợn tròn mắt, cái chó má nhà ngươi! Ngươi xem một cái là thành nhà ngươi rồi sao?!
Gã lao tới giữ chặt cửa: "Không còn! Không có! Ngươi đừng hòng động vào gà của ta!!"
Lan Thận Vi vừa thấy gã chặn cửa, quả nhiên không muốn hạ mình đẩy, "chậc" một tiếng, lùi lại nói: "Keo kiệt."
Lôi Chư Sơn vội vàng tiến lên dẫn bướm truy tung đến: "Đây là thứ ngươi muốn, bắt rồi mau cút đi!!"
Thấy sắc mặt hắn không tốt, lại vội vàng sửa lời: "Ngươi đã muốn tìm người, nên sớm không nên muộn, vẫn nên nhanh chóng đi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!