Giang Chiếu Dạ bật cười, nụ cười ấy thoáng chút mỉa mai.
"Thật là... ấu trĩ."
Diệp Hàn Anh vội vã thu tay về, giọng nói lạnh lùng nhưng lại pha chút bối rối: "Đừng có nhìn ta như thế."
Rồi hắn lại khẽ thêm một câu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: "Nếu còn nhìn nữa, ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý."
Giang Chiếu Dạ nhíu mày: "Đồng ý cái gì?"
"Đương nhiên là đồng ý... dùng cách của ta để trả nợ!"
Giang Chiếu Dạ im lặng một lát, rồi từ từ rút tay lại.
Bị hắn ngắt lời như vậy, câu hỏi vốn định hỏi cũng chẳng thể thốt ra.
Y đưa mắt nhìn về phía ngôi sao lấp lánh trong lòng bàn tay, bất giác lắc đầu, bỏ qua chuyện vừa rồi, chuyển sang chủ đề khác.
Bữa cơm tối trôi qua êm đềm, chẳng có chuyện gì đáng kể. Xong xuôi, mọi người nhanh chóng thu dọn chỗ ngủ.
Căn phòng nhỏ chỉ có một gian, sau khi trải chiếu lên giường, họ đành phải đặt thêm một tấm chăn dưới đất. Đông Lê thân hình nhỏ nhắn nên nhường nàng ngủ dưới đất, còn Giang Chiếu Dạ và Diệp Hàn Anh thì chia nhau trên giường.
Chiếc giường gỗ nông thôn vốn chẳng rộng rãi gì, lại còn buông màn. Diệp Hàn Anh tay dài chân dài, cựa quậy mãi vẫn chẳng tìm được tư thế thoải mái, đành chịu đụng vào người Giang Chiếu Dạ.
Nhưng mỗi lần chạm phải, Giang Chiếu Dạ chưa kịp nói gì thì chính hắn đã thấy bứt rứt khó chịu, toàn thân như có kiến bò. Muốn tránh xa một chút để phân rõ ranh giới, nhưng giường chật hẹp khiến hắn chẳng thể nào không đụng vào người bên cạnh.
Chỉ cần hơi động đậy, hai người lại vô tình chạm nhau.
Ngay cả khi tiếng thở đều đều của Đông Lê và Giang Chiếu Dạ vang lên, hắn vẫn trằn trọc không yên.
Nếu là ngày xưa...
Nếu là ngày xưa, hắn muốn làm gì chẳng được? Ôm y ngủ cũng chẳng sao, áp mặt vào lưng lạnh của y cũng chẳng hề gì, thậm chí kéo y vào lòng cũng chẳng thành vấn đề...
Nếu y có ý kiến, chỉ cần gọi một tiếng "ca" hay "sư huynh", y cũng sẽ chiều theo, chẳng bao giờ vì chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận với hắn.
Nếu ngày xưa được, sao bây giờ lại không thể?
Diệp Hàn Anh chán ghét sự dằn vặt này, nếu đằng nào cũng chạm vào nhau, thà ôm chặt lấy còn hơn.
Hắn giang tay, kéo Giang Chiếu Dạ vào lòng, khẽ khom người, vây lấy y trong vòng tay mình.
Cơ thể y hơi lạnh, nhưng mùi hương quen thuộc phảng phất bên mũi khiến lòng hắn bỗng yên ả lạ thường.
Lần này, hắn chìm vào giấc ngủ nhanh đến bất ngờ, một giấc ngon lành hiếm có sau bao năm dài.
Sáng sớm, hắn bị một cảm giác ngứa ngáy trên má đánh thức.
Có thứ gì đó mềm mại, nhẹ nhàng như lông vũ khẽ đung đưa trên mặt.
Hắn vội mở mắt.
Dưới chăn, tư thế của họ đã thay đổi. Hai gương mặt đối diện nhau, Giang Chiếu Dạ bị khóa chặt trong vòng tay hắn, nằm thấp hơn một chút nên mỗi lần chớp mắt, lông mi y lại quệt nhẹ lên mặt Diệp Hàn Anh.
Giang Chiếu Dạ dường như cũng chưa tỉnh hẳn, mở mắt ngơ ngác một lúc, rồi lại chớp chớp, cố gắng nhìn rõ tình hình trước mắt.
Diệp Hàn Anh cúi xuống ngắm vẻ ngây ngô hiếm thấy ấy.
Khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày, lúc này Giang Chiếu Dạ mới thực là hình ảnh chỉ riêng hắn được thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!