Chương 20: (Vô Đề)

Đông Lê chẳng hay biết hai người kia đã trao nhau ánh mắt thấu hiểu, nàng chỉ lo lắng bứt rứt hỏi: "Vừa rồi cái thứ ấy rốt cuộc là gì vậy? Nó có đuổi theo chúng ta nữa không?"

Giang Chiếu Dạ khẽ liếc nhìn Diệp Hàn Anh.

Y chỉ biết bọn họ vừa thoát khỏi một thứ nguy hiểm, nhưng chẳng rõ đó là thứ quái gì.

Diệp Hàn Anh bề ngoài tỏ ra đang chăm chú đánh xe, kỳ thực từ nãy đến giờ, hai bên đã âm thầm đấu pháp bằng niệm lực. Cuối cùng, hắn cao tay hơn một bậc, phá tan xiềng xích vô hình đối phương giăng ra, mới đưa cả đoàn an toàn thoát đi.

Kẻ kia bị phá pháp thuật, hẳn đã bị phản phệ không nhẹ. Nàng vốn mang thương tích, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không dám quấy rầy bọn họ nữa.

Diệp Hàn Anh quả quyết: "Yên tâm, thứ đó tạm thời không xuất hiện đâu."

Đông Lê gật đầu nửa tin nửa ngờ.

Nhưng vừa nhớ lại khuôn mặt thoáng hiện lúc nãy, nàng vẫn không kìm được một cơn rùng mình.

Người phụ nữ ấy đẹp đến rợn người.

Vẻ đẹp ấy không gọi tên được, chỉ khiến lòng người dậy sóng một nỗi khiếp sợ mơ hồ.

Giang Chiếu Dạ bắt đầu khẽ trò chuyện với Diệp Hàn Anh: "Cảm thấy thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Tâm trạng."

"Tất nhiên là vui."

"Vui vì điều gì?"

"Ta thắng... đương nhiên phải vui."

Giang Chiếu Dạ mỉm cười: "Đối thủ lợi hại lắm sao?"

"Cực kỳ... lợi hại." Diệp Hàn Anh ngập ngừng một chút rồi bổ sung, "Và rất xảo quyệt."

Giang Chiếu Dạ nhanh chóng nắm lấy cơ hội: "Vậy nàng đến đây vì ai?"

Diệp Hàn Anh giật mình.

Giang Chiếu Dạ vừa dò hỏi vừa quan sát từng biểu hiện nhỏ của hắn. Dù hắn có trốn tránh, im lặng hay thay đổi giọng điệu, y đều đã nắm được manh mối.

Nhưng Diệp Hàn Anh phản ứng cực nhanh. Chỉ ngẩn người một giây, hắn liền giơ tay đè lên trán một bóng người đang cố chui vào giữa hai người.

"Ngươi chui vào đây làm gì?"

Đông Lê lúc nào đã len lén đến phía sau, định lách vào khoảng giữa, bị hắn ấn tay lên trán, đúng ngay chỗ vết thương buổi chiều, đau đến mức ôm đầu kêu thầm.

"T

-Ta muốn đứng giữa hai người..." Nàng vẫn còn sợ hãi sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia.

Diệp Hàn Anh lạnh lùng: "Ngươi thấp bé thế này, đứng giữa làm gì? Làm chậu cảnh à?"

Đông Lê bị ấn không nhúc nhích được, đành thú thật: "Trời tối... ta sợ."

Diệp Hàn Anh quát: "Sợ thì đi theo tiên trưởng nhà ngươi! Y hiền lành nhất, chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi."

Đông Lê biết là vậy, nhưng một mình vẫn thấy run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!