Trans: Yeekies
Giang Chiếu Dạ và Diệp Hàn Anh gặp nhau khi còn trẻ.
Ban đầu, cả hai đều là những kẻ ăn mày, nương tựa nhau vượt qua những ngày tháng vô danh bụi bặm. Chưa từng có mái nhà, họ lang thang khắp chốn, cho đến khi gặp duyên may bước vào cửa ải hoa, tài hoa chớm nở, trở thành cặp song tinh kiếm đạo khiến thiên hạ ngưỡng mộ.
Họ từng ghét nhau thâm sâu, cũng từng trân trọng nhau hết mực. Có lúc sát cánh chiến đấu, có lúc phản bội như kẻ thù. Cuối cùng, mối tri kỷ ấy dần thưa thớt... Hai vì sao ấy, mỗi người một phương trời, lặng lẽ tàn phai.
Nhiều năm sau, khi gặp lại, họ cởi bỏ lớp vỏ ngoài từng che giấu và đối mặt với nhau, bỗng nhận ra, họ dường như vẫn cảm thấy... nhớ nhà.
Với một lớp mặt nạ giữa họ, một người giả vờ là người khác, và một người giả vờ không quen biết nhau, nhưng họ lại dễ dàng hòa hợp, và có thể ngầm coi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ như thể chưa từng xảy ra.
Lần này, Giang Chiếu Dạ đã thay đổi hoàn toàn diện mạo. Thoạt nhìn vẫn là con người ấy, nhưng kỳ thực đã khác xưa. Ngũ quan không đổi, nhưng tổng thể khiến người thân nhất cũng không nhận ra.
Mặc dù hai người không muốn vào Thành Minh Nguyệt lần nữa, hưng muốn xuống nam hạ, nơi ấy là lối đi bắt buộc. Hơn nữa, họ còn phải đón Đông Lê.
Trong lầu Ủng Thúy, Đông Lê nhìn hai người bằng ánh mắt cảnh giác.
Giang Chiếu Dạ khẽ nói: "Ta về rồi, đi thôi."
Vừa nghe giọng nói, Đông Lê lập tức nhận ra, vội chạy đến ôm lấy tay y reo lên như thú nhỏ tìm được chủ: "Ngài cuối cùng đã về! Cái tên Diệp Tam kia bảo muốn bán con đi, con biết ngài nhất định sẽ tới cứu!"
Nàng vốn định tiếp tục "tố cáo" Diệp Hàn Anh, nhưng bị ánh mắt hắn từ xa liếc qua, đành nuốt lời, chỉ dám làm mặt quỷ rồi thôi.
Diệp Hàn Anh bị Lục Hầu kéo đi nói chuyện, chẳng mấy chốc quay lại. Thấy Đông Lê tránh mặt, hắn đoán ngay nàng đang bịa chuyện, liền hỏi: "Lại bịa chuyện gì về ta nữa?"
Đông Lê toan chối, chợt nghĩ ra kế, cười nói: "Mấy ngày nay Lục Hầu tỷ đối xử với con rất tốt, chắc là nhờ có ngài. Hai người thân thiết như thế, đúng là xứng đôi!"
Diệp Hàn Anh giật mình.
Đứa nhỏ này quả không hổ do Giang Chiếu Dạ dạy dỗ, tâm nhãn giống hệt.
Hắn thầm cười, giơ tay ấn lên đầu nàng: "Chẳng liên quan gì ta. Lục Hầu tỷ nói thích ngươi nên đối xử tốt. Ta thấy ngươi cứ ở lại đây, có cẩm y ngọc thực, lại có người hầu hạ, cần gì theo bọn ta vất vả?"
Đông Lê nghe vậy liền sốt ruột: "Không! Tiên trưởng đã hứa dẫn con đi bái sư! Con không sợ khổ, con còn muốn chăm sóc tiên trưởng nữa! Ngươi đừng hòng đuổi con đi!"
"Ngươi chăm sóc y thế nào? Bản thân còn là gánh nặng, gặp nguy hiểm lại để tiên trưởng cứu, nỡ nào nhìn y vất vả?"
Đông Lê biết hắn nói đúng, ngước nhìn Giang Chiếu Dạ đầy van nài. Nhưng y đã quay lưng bước đi: "Đi thôi, trời sắp tối rồi."
Nàng vội chạy theo: "Tiên trưởng sẽ không bỏ con, phải không?"
Giang Chiếu Dạ thở dài: "Hắn đùa ngươi đấy."
Đông Lê reo lên: "Tốt quá! Tiên trưởng dẫn con đi bái sư, đợi con học thành tài sẽ bảo vệ ngài!"
Diệp Hàn Anh không nhịn được dội gáo nước lạnh: "Ngươi biết tiên trưởng của ngươi là ai không? Dù ngươi tu luyện trăm năm cũng chẳng đủ sức bảo vệ y."
Ánh mắt đắc ý của hắn như muốn nói: Ngươi chẳng hiểu gì về quá khứ, thân phận hay trải nghiệm của y. Còn ta biết, ta có thể.
Đông Lê cứng họng, bỗng thấy tủi thân.
Dưới lầu, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Nếu dùng pháp bảo hay linh thú sẽ quá nổi bật, chỉ có phương tiện tầm thường này mới không thu hút ánh nhìn.
Trên đường từ Minh Nguyệt thành đến Thiên Quang thành, Lan Thận Vi đang phục kích, nên lần này họ vòng qua phía đông, hướng tới Trung Châu hoàng thành Thiên Du, rồi mới xuống nam hạ. May thay, Giang Chiếu Dạ dường như không có kẻ thù ở Trung Châu.
Bánh xe lăn đều, đưa ba người rời khỏi thành, nhanh chóng thoát khỏi bắc cảnh.
Trung Châu đất đai trù phú, dân cư đông đúc. Dọc đường non xanh nước biếc, hai bên quan lộ là những thửa ruộng thẳng tắp, hoa màu xanh tốt, khác hẳn cảnh hoang vu phương bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!