Chương 16: (Vô Đề)

Chốn U Minh.

Trong địa lao.

Nơi này âm u tối tăm, không lọt nổi một tia gió, chỉ từ những kẽ hở của phiến đá lẻ loi rủ xuống vài vệt nắng vàng rực rỡ, chiếu vào chốn tối tăm, nuôi lớn những mảng rêu xanh um góc tường.

Trong ánh nắng, bụi mờ lãng đãng, bỗng có người đi tới, thoáng lướt qua vùng sáng.

Kẻ đến mặc áo choàng sẫm màu, cằm thon nhỏ, đôi môi đầy đặn khẽ cong lên, son đỏ tươi như máu phủ trên môi.

Cuối địa lao, trên giường đá có một lão giả đầu tóc rối bù đang nằm, râu tóc bạc trắng xoã xuống tận eo, người đầy mùi hôi hám. Không biết lão đã bị giam cầm nơi này bao lâu rồi.

"Khách Quan Sơn, dạo này vẫn khỏe chứ?" Nữ tử lên tiếng.

"Tốt... rất tốt... Chốn địa lao này, dù sao cũng còn hơn cái chòi tranh trên núi Vân Gian." Giọng lão khàn đục, lâu ngày không nói chuyện, mấy chữ đầu phát ra còn ngập ngừng, nhưng về sau từng chữ lại trở nên rõ ràng.

"Ngươi vẫn khỏe là ta yên tâm rồi... À, ta tới đây để báo cho ngươi biết, y đã trở về từ Hải Tử Hoàng Tuyền. Nhưng cũng có không ít kẻ bắt đầu trằn trọc. Nghe nói trên chợ đen, giá đầu của y đã lên tới tám trăm vạn lượng."

"Thật sao? Tám trăm vạn... xứng đáng, xứng đáng lắm... Ngươi đã thấy tám trăm vạn bao giờ chưa? Ta thì chưa, ngày trước trong kho quân chỉ có hai trăm vạn thôi, chất lên đã cao như núi. À... y... ai đang truy sát y?"

Nữ nhân khóe môi khẽ nhếch: "Ngươi quên rồi sao? Quên thì tốt, quên đi sẽ không phải đau lòng. Nhưng có lẽ... hắn sẽ không quên ngươi đâu."

Nàng ấn nhẹ vành nón, quay người định bước đi. Phía sau, lão giả bỗng giật mình như chợt nhớ ra điều gì, lao tới trước cửa sắt: "Không lẽ... là y? Ngươi nói chính là y phải không? Y giờ ở đâu? Y có còn nguyên vẹn không? Cho ta gặp y! Cho ta gặp y đi!!" *

(chỗ này * mình không chắc người được nói phải là Dạ Dạ không, hay nói về trưởng lão đã thuê người giết Dạ Dạ, xem cốt truyện tiếp theo rồi mình sẽ beta lại là "y" hay "hắn", nhưng mình thấy phản ứng vậy khả năng cao là Dạ Dạ)

"Yên tâm, rồi sẽ có ngày các ngươi gặp lại nhau."

Giọng nữ tử thanh thoát mà đượm vẻ yêu kiều, vang vọng trong hành lang tối tăm. Rất lâu sau, tiếng nói ấy vẫn còn phảng phất trong không gian..... Một ngày....... Một ngày...

Lão giả nhìn theo bóng nữ tử khuất dần, tiếng khóc nức nở của hắn vang lên trong địa lao, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhăn nheo đầy tro bụi.

Hắn cứ khóc, cứ cầu xin, cho đến khi cánh cửa sắt đóng sầm lại, âm thanh chấn động cả không gian, hắn vẫn không thôi.

Trên địa lao.

Đây là một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, hình dáng như ngọn núi đá hẹp dài chênh vênh. Núi đá hiểm trở, chim bay khó tới, phía trên đảo nổi như tấm dù khổng lồ che phủ.

Cảnh sắc trên đảo diễm lệ, nắng chiều vàng ruộm, hoa cỏ kỳ lạ đua nở, chim cá nhởn nhơ. Nữ nhân áo choàng bước ra khỏi địa lao, cởi bỏ chiếc áo xám bụi bặm, hỏi người bên cạnh: "Bên Tạ Lương Ngọc thế nào? Đã thành công chưa?"

"Vừa nhận được tin, người đã bắt được, hiện đang giam ở Thần Phong."

"Ồ?" Nữ tử khẽ dừng tay: "Tạ Lương Ngọc hận y thấu xương, chắc chắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn. Lần này, Giang Chiếu Dạ có khổ rồi."

Nhưng nàng nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng không sao, Tạ Lương Ngọc biết điểm dừng, ít nhất cũng sẽ để y sống. Dù thế nào đi nữa... lần này y không thể thoát khỏi tay chúng ta."

Nữ tử bước đi nhẹ nhàng, xiêm y hoa lệ màu hồng nhạt phủ trên người, đầu đầy châu báu, dung nhan diễm lệ. Đường kẻ mắt đỏ kéo dài đuôi mắt, điểm xuyết cùng cánh hoa đào nơi thái dương, càng tôn lên vẻ yêu nghiệt.

Nàng đi thẳng tới rìa đảo nổi, hai bên đường hoa đào rực rỡ như ráng chiều, nở rộ đến tận cùng, cánh hoa bay lượn như tuyết.

Dưới đảo nổi, ven núi đá, cung điện san sát nối tiếp nhau, trải dài hàng chục dặm.

Giữa những tòa cung điện, một lá cờ đen phấp phới, chữ "Tiêu" giữa cờ tung bay trong gió........

Ngọc Tái Tuyết.

Diệp Hàn Anh thả Phệ Linh Ma ra xong chẳng thèm nhìn lại, vội vàng cởi trói cho Giang Chiếu Dạ trên giường.

Nhưng xiềng xích cứng rắn, khó có thể phá vỡ. May thay, hắn vẫn còn kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!