Chương 15: (Vô Đề)

"Sư tôn đã chuẩn bị thế nào rồi?"

+Sau khi tiễn Lan Thận Vi đi rồi. Tạ Lương Ngọc trở về phòng, vừa mở cửa đã ngẩn người.

Giang Chiếu Dạ lại ngủ rồi.

Cũng phải thôi, trong nước kia không chỉ có thuốc áp chế linh lực, mà còn pha thêm thành phần an thần. Nghĩ y ngủ nhiều một chút cũng tốt, ít đi những giờ phút suy tư chuyện chẳng lành.

Tự hắn cũng chẳng hiểu vì sao, bước chân bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, từ từ tiến đến bên giường.

Giang Chiếu Dạ không nằm trên giường, mà ngồi tựa vào mép giường thiếp đi.

Không biết là mệt mỏi trên đường buồn ngủ ập đến hay là không dám yên tâm đặt lưng lên giường.

Y nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại rủ xuống mặt, phủ lên cổ, như nét mực tinh tế điểm xuyết trên trang giấy trắng.

Tạ Lương Ngọc bước tới, nhẹ nhàng vén tóc y gọn sang một bên.

Giang Chiếu Dạ ngủ không sâu, bị chạm nhẹ liền rùng mình, hàng mi khẽ run, mở mắt tỉnh giấc.

Tạ Lương Ngọc: "..."

"Ta đánh thức người rồi?"

Giang Chiếu Dạ ngồi dậy, vẻ mặt y còn đờ đẫn, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tạ Lương Ngọc nhìn y chằm chằm, bỗng cười khẽ: "Xem ra tâm trạng không tệ, ngồi dưới đất cũng ngủ được. Sao không lên giường? Sợ ta làm gì người chăng?"

Giang Chiếu Dạ xoa xoa thái dương, tỉnh táo dần: "Ta chỉ... đang suy nghĩ chuyện gì đó."

"Chuyện gì? Cần ta cùng người nghĩ không?"

"... Chuyện ngày xưa, lúc ngươi mới lên núi."

Tạ Lương Ngọc giật mình, khóe miệng nhếch lên: "Khéo thật, chuyện này ta đúng là có thể cùng người nhớ lại."

Giang Chiếu Dạ suy nghĩ giây lát, tự mình dịch sang một bên, nhường chỗ cho Tạ Lương Ngọc ngồi xuống. Tạ Lương Ngọc do dự một chút, rồi cũng kề vai áo sát bên y.

Hai người bọn họ, một là đại ma đầu danh chấn thiên hạ, một là lãnh chủ Tuyết Ảnh Xuyên lừng lẫy, giờ đây lại chẳng giữ hình tượng gì, ngồi bệt dưới đất, vai kề vai tâm sự.

Giang Chiếu Dạ với tay lấy chén nước trên giá bên giường, nhấp một ngụm cho đỡ khô cổ.

"Ta nhớ rõ, ngươi mới lên núi lúc ấy ngoan ngoãn lắm, biết nghe lời lại hay dính người. Ta vừa đi khỏi, ngươi đã lo lắng ngó nghiêng tìm kiếm. Khi ấy ngươi còn nhỏ đã biết xem sắc mặt người khác, chẳng dám đòi hỏi gì, cứ như... sợ ta đuổi ngươi xuống núi vậy."

"Lúc đó trên núi khổ cực, chỉ có một động phủ đơn sơ. Ta cho ngươi ngủ giường đá, nhưng ngươi còn nhỏ, chưa có linh lực hộ thể, nằm trên giường lạnh đến mất ngủ, lại không dám nói, để rồi nhiễm phong hàn vẫn cố chịu đựng, tưởng gắng cố một chút sẽ qua... Kết quả lúc ra ngoài bắt tuyết thử, ngươi ngã quỵ trên nền tuyết, nằm đó gần nửa canh giờ ta mới tìm thấy."

"Không ngờ sư tôn còn hứng thú nhớ lại chuyện xưa thế... Chuyện ấy ít nhất cũng chín mươi năm rồi."

"Chỉ là bỗng nhớ tới thôi. Lương Ngọc à, ngươi là đệ tử đầu tiên ta nhận. Lúc ấy ta vốn chẳng tính thu đồ, nhưng gặp được ngươi, tự nhiên nảy sinh ý niệm ấy..."

"Không muốn nhận đồ đệ, vậy mà rốt cuộc nhận tới bốn đứa. Lời này sư tôn tự mình nói, chính mình có tin không?"

"Có phải ngươi chỉ nhớ lần ta giết Thương Hạo cứu ngươi? Kỳ thực, ta thấy ngươi sớm hơn thế."

Tạ Lương Ngọc ngạc nhiên, hào hứng hỏi: "Kể ta nghe đi."

"Lúc ấy ta xuống núi hái linh dược, tình cờ đi ngang qua thôn của ngươi. Ta thấy một người đàn ông đứng giữa đường rao bán, hỏi có ai muốn mua một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn. Gặp ai hắn cũng bám theo, nói nhà nghèo không nuôi nổi đứa trẻ người khác gửi, chỉ mong có nhà giàu mua về cho nó bát cơm. Hễ có người hỏi giá, hắn liền mắt sáng rỡ, bảo chỉ ba trăm lượng là dắt đi được. Số bạc ấy tuy không lớn, nhưng dân thường cũng khó lòng có nổi.

Ai nấy đều lắc đầu, mà hắn định giá cao như thế, rõ ràng chỉ muốn bán đứa trẻ kiếm tiền, chứ chẳng phải tìm nơi nương tựa cho nó. Mãi đến chiều tà, khi ta hái thuốc xong quay về, mới có kẻ chịu bỏ tiền, theo hắn về xem mặt đứa trẻ định bán..."

Tạ Lương Ngọc nắm tay thít chặt, giọng lạnh lẽo: "Hôm đó, hắn đã bán được đứa trẻ, đổi lấy ba trăm lượng bạc hắn hằng mơ ước. Có tiền xây nhà lớn, mua rượu ngon, tìm gái đẹp... Nhưng hắn không biết..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!