Lúc này, Giang Chiếu Dạ chỉ cảm thấy như lạc vào một giấc mộng mị, trong đầu hiện lên vô số huyễn ảnh chập chờn.
Thoáng chốc là hình ảnh năm lên sáu tuổi, khi phát hiện người nhà biến mất trong một đêm, bản thân mờ mịt đứng giữa cảnh tượng hoang vu. Thoáng chốc lại là năm mười bốn tuổi, ngày bái nhập Duyên Hoa phái, cùng Diệp Hàn Anh vui mừng chúc tụng. Rồi sau đó, lại là cảnh Mẫu Đơn tiên thượng bị người hãm hại, trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều quay sang công kích mình.
Cuối cùng, là hình ảnh bị truy sát trên đường, một giọng nói già nua vang lên:
"Nếu ngươi theo lão nhân tu luyện quỷ đạo, lũ truy binh kia làm gì được ngươi? Đừng nói Duyên Hoa phái bó tay, đợi khi ngươi trở thành Đao Tinh Thiên đời sau, kẻ có thể địch lại ngươi chỉ còn Trường Sinh Thiên. Đến lúc đó, ngươi dẫn theo mười vạn quỷ binh, đánh thẳng vào Duyên Hoa, giết chúng máu chảy thành sông, diệt hết cả nhà, báo đại thù hôm nay, chẳng phải sẽ rất thống khoái sao!"
Tiếng nói vừa dứt, tà cốt nhập thể, đau đớn thấu tận tâm can.
Nhưng kỳ lạ thay, sau cơn đau ấy, có lẽ vì đã thích ứng, chẳng mấy chốc lại chẳng còn cảm giác gì.
Thế nhưng, trong ký ức y, chỉ khắc sâu nỗi đau ấy.
Ngay cả trong vô số ác mộng, cũng chỉ là những cảnh tượng kinh hoàng của ngày hôm ấy.
Y không kìm được ôm chặt lấy thứ gì đó, như để xoa dịu nỗi thống khổ cùng thân thể giá lạnh lúc này.
Vừa đau lại lạnh, làn da nổi lên từng cơn nóng rát, nhưng ngũ tạng lục phủ lại lạnh buốt như băng tuyết.
Đó là triệu chứng của hàn độc phát tác.
Y khó nhọc ngồi dậy.
Ác mộng, huyễn ảnh, hàn độc, tất cả những thứ ấy hành hạ y, khiến y chẳng tìm được lối thoát.
Chợt, như có người nhận ra trạng thái của y, một luồng linh lực từ từ truyền tới, giúp y áp chế hàn độc đang cuồn cuộn trong cơ thể.
Y dần thư giãn, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới thiếp đi, đã nghe thấy từ đằng xa một tiếng gầm thét đầy phẫn nộ:
"Tạ Lương Ngọc, đừng có trốn như rùa rụt cổ! Có bản lĩnh thì ra đây gặp ta!"
Giọng nói ấy vừa lớn vừa giận dữ, lại vô cùng quen thuộc, khiến Giang Chiếu Dạ lập tức tỉnh táo.
Bên mép giường đã vắng bóng người, căn phòng rộng lớn của y yên tĩnh, chăn đệm mềm mại và ấm áp, khẽ ngửi còn thấy mùi nắng phơi khô thoang thoảng.
Xem ra, Tạ Lương Ngọc thật sự rất sợ y chết.
Y khẽ cười, nhưng nụ cười vụt tắt khi nhớ tới giọng nói lúc nãy.
Nếu không lầm, đó chính là tam đồ đệ của y
- Lan Thận Vi.
Một kẻ tính khí bạo liệt, kiêu ngạo và ngang ngạnh, khi hắn không vui, chó đi ngang cũng bị tát hai cái.
Nếu rơi vào tay hắn... tốt nhất là sẽ không bị Tạ Lương Ngọc dùng dao cùn giết dần, nhưng tội khổ về thể xác cũng chẳng tránh khỏi.
Giang Chiếu Dạ vén chăn định bước xuống giường, nhưng chợt nghe tiếng xích sắt loảng xoảng.
Y với tay, kéo ra từ trong chăn một sợi xích sắt.
Một đầu xích gắn vào tường, đầu kia trói chặt cổ chân y, chiều dài chỉ khoảng hai ba mét, đủ để y đi quanh phòng nhưng không thể bước ra ngoài.
Giang Chiếu Dạ: "..."
Quả nhiên là Tạ Lương Ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!