Thẩm Chiết Chi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Quý Cảnh Chi đứng cạnh bên, nhẹ nhàng đẩy lưng y: "Đi thôi."
Thẩm Chiết Chi thở ra một hơi, nhấc chân bước về phía trước.
Đã đến lúc này rồi, không còn gì để do dự nữa.
Thẩm Tắc Nhất quay đầu nhìn lại.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, ánh mắt y lập tức mở to kinh ngạc.
Thẩm Chiết Chi chỉ mới đi được vài bước, trước mắt đã tối sầm.
Thẩm Tắc Nhất ôm chặt lấy y, như thể sợ người kia sẽ biến mất lần nữa, không chịu nới lỏng chút nào. Thẩm Chiết Chi thậm chí còn cảm nhận được bàn tay đang run rẩy của Thẩm Tắc Nhất sau lưng mình.
"Tiểu Tứ, may mà đệ vẫn còn sống... may quá, đệ vẫn còn ở đây."
"Là ta đã nhận ra quá muộn. Lẽ ra ta phải phát hiện sớm hơn, nếu như vậy, đệ đã có thể sớm quay về nhà."
"Xin lỗi... để đệ một mình bên ngoài lâu như vậy..."
Giọng nói của Thẩm Tắc Nhất cũng run rẩy.
Quý Cảnh Chi đứng bên cạnh, khom lưng vỗ vỗ lưng Thống tử.
Thống tử khóc đến ướt đẫm nước mắt, đưa xâu kẹo hồ lô cho Quý Cảnh Chi, sau đó lấy tay lau nước mắt.
Nó đã đi theo Thẩm Chiết Chi suốt một thời gian dài, từng chứng kiến Thẩm Chiết Chi vì hoàn thành nhiệm vụ mà gắng gượng luyện tập trong tình trạng bệnh tật, còn nhỏ tuổi mà tay không phải cầm đồ chơi mà là cầm kiếm — thanh kiếm còn cao hơn cả người, nhìn vào cũng thấy y cầm rất vất vả. Nó cũng từng thấy những căn phòng đầy ắp sách.
So với bất cứ ai, nó càng mong Thẩm Chiết Chi có một mái nhà, mong người ấy có thể nhận lại chút hồi đáp cho tất cả những nỗ lực không ngừng.....
Không khí thật ấm áp, nơi chóp mũi còn thoang thoảng hương cỏ cây.
Thẩm Chiết Chi cố gắng ngẩng đầu lên từ vòng tay Thẩm Tắc Nhất, nhìn vào gương mặt anh.
Đây chính là người mà mười mấy năm qua y vẫn luôn mong đợi.
Còn tốt hơn cả trong tưởng tượng.
Còn đáng tin và kiên cường hơn cả ký ức.
Thẩm Chiết Chi chậm rãi đưa tay lên, ôm lấy Thẩm Tắc Nhất.
Không thể trốn tránh, cũng không thể vì sợ mất đi mà không dám nắm lấy cơ hội.
Ngoài Quý Cảnh Chi ra, hình như y chưa từng ôm ai như vậy, nhưng lạ thay, lại không cảm thấy kháng cự, giống như thuở bé được huynh trưởng bế bổng trên tay, tự nhiên như một bản năng.
"... Thẩm phó tướng."
...
Trấn Nam Vương trở về kinh thành, mang theo cả người đã lâu không gặp — Thẩm Tứ công tử, người mà Thẩm phủ từng nghĩ đã chết từ hơn mười năm trước. Cả Thẩm phủ trong nhiều ngày liền đều rộn ràng bận rộn, mặt ai nấy cũng rạng rỡ niềm vui.
Chẳng bao lâu sau khi trở về kinh, Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, băng hà trong đêm.
Quý Cảnh Chi tạm thời tiếp quản quyền lực, nhanh chóng chỉnh đốn triều chính, dẹp yên nội loạn. Thẩm Tứ công tử cũng trở thành người phụ tá đắc lực bên cạnh, đưa những kẻ mang tâm địa xấu xa từng kẻ một ra ánh sáng, ra tay dứt khoát, không chút nương tay.
Ban đầu có người nghĩ rằng Thẩm Tứ công tử lưu lạc bên ngoài nhiều năm chắc không ra gì, ai ngờ thủ đoạn còn sắc bén hơn cả cha y, ra tay thì không chừa đường sống khiến nhiều kẻ đang ôm ảo mộng phải tỉnh ngộ.
Quốc gia không thể không vua một ngày, sau khi các đại thần cùng dâng sớ thuyết phục, Quý Cảnh Chi chọn ngày lành đăng cơ làm Hoàng đế, lấy hiệu là Hoài đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!