Chương 90: Gặp lại

Trần Trường Ca bị cấm quân áp giải rời đi.

Khi đi ngang qua bên Thẩm Chiết Chi, gã vẫn nở nụ cười như thường lệ. Trên người bị khóa xích, nhưng thần thái không chút nào sa sút, vẫn giữ phong thái phong lưu, chẳng hề có vẻ thảm hại.

Thẩm Chiết Chi liếc nhìn Lý Thịnh Phong, lại quét mắt nhìn cấm quân đang áp giải, sau đó cúi đầu nắm lấy tay Quý Cảnh Chi và dùng tay ra hiệu trên lòng bàn tay hắn: "Tối nay coi như uổng công rồi. Trần Trường Ca sẽ trốn được."

Quý Cảnh Chi vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Chiết Chi, nói: "Cũng không hẳn là uổng công. Ít nhất đã định tội được cho gã."

Thẩm Chiết Chi chỉ đành gật đầu đồng tình.

Điều phiền phức nhất của Trần Trường Ca là ở chỗ gã ra tay vừa tinh vi vừa kín đáo, có những chuyện thoạt nhìn thì rõ ràng là do gã làm nhưng lại không tìm ra được bằng chứng.

Tối nay cũng thế, gã dám ngang nhiên ra tay ngay trong hoàng thành. Nếu thực sự có bản lĩnh rút lui hoàn toàn, gã đã giết Quý Cảnh Chi xong rồi đốt cháy mọi thứ và tẩu thoát sạch sẽ, chứ chẳng để lại gì.

Vậy nên, có thể định tội được như giờ cũng đã là tốt rồi.

Đám thị vệ nhìn hai người họ cứ tay nắm tay, thì thầm với nhau ra hiệu mãi từ nãy đến giờ, đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc.

Dựa theo quần áo và dáng vẻ, đây đúng là vương phi của họ.

Từ khi vương phi mở mắt, khí chất và dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi. Nếu trước kia là một người trầm lặng, thì giờ lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến tận xương, dù vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa nhưng không ai dám nhìn thẳng.

Hình tượng vương phi trong lòng họ hoàn toàn sụp đổ.

Ban đầu ai cũng nghĩ vương phi là một người mù yếu đuối, xinh đẹp và mong manh. Không ngờ sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Người mà họ tưởng yếu đuối ấy, lúc cầm kiếm ra tay lại nhanh và hiểm hơn cả họ, giết nhiều người như vậy mà không dính một giọt máu. Ở một khía cạnh nào đó, còn đáng sợ hơn cả Vương gia.

Nhìn theo đoàn cấm quân áp giải Trần Trường Ca rời đi, Lý Thịnh Phong quay người nói: "Đêm đã khuya, khó tìm nơi nghỉ chân. Vương gia... vương phi, tối nay hãy vào cung nghỉ lại. Dù sao trong cung vẫn an toàn hơn bên ngoài."

Không hiểu sao, đại thái giám đứng sau lại cảm thấy mấy chữ "vương phi" của Lý Thịnh Phong như được nghiến răng mà nói ra.

Quý Cảnh Chi quay sang nhìn Thẩm Chiết Chi, Thẩm Chiết Chi lại dùng tay ra hiệu trong lòng bàn tay hắn mấy cái, khẽ gật đầu.

Trong tình huống này, không thể làm khác được.

Quý Cảnh Chi gật đầu đồng ý.

Lý Thịnh Phong cho người chuẩn bị xe ngựa, không bao lâu đã tới.

Ngoài dự đoán, chỉ có một chiếc xe ngựa.

Ý rất rõ: Ba người sẽ ngồi chung.

Thẩm Chiết Chi liếc nhìn Lý Thịnh Phong, tạm thời vẫn chưa đoán được rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì.

Lý Thịnh Phong lên xe trước, Quý Cảnh Chi vẫn như thường lệ cẩn thận đỡ Thẩm Chiết Chi lên xe, không chút thay đổi nào.

Thẩm Chiết Chi cũng không từ chối, phối hợp rất nghiêm túc.

Bên trong xe, không khí lạnh như băng, náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ba người trong xe.

Hôm nay ngoài đường người chen chúc đông đúc, xe di chuyển rất chậm.

Trên đường, đám đông bỗng xôn xao, gió đêm thổi màn xe bay lên, Thẩm Chiết Chi mới nhìn ra nguyên nhân.

Pháo hoa đợt hai đã bắt đầu bắn.

Những chùm pháo hoa màu vàng kim bay lên trời rồi nổ tung, rực rỡ sặc sỡ, lấp lánh đầy trời.

Pháo hoa nối tiếp nhau bắn lên trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!