Chương 88: Trở về

Nhặt lấy chiếc đèn lồng lấm lem bùn đất, Quý Cảnh Chi đỡ Thẩm Chiết Chi đứng dậy, từ từ quay lại con đường cũ.

Bạch Cảnh Trạch dắt ngựa quay đầu.

Ngày mai không cần đi tìm cấm quân nữa...

Trong hoàng cung.

Trong thiên điện, Lý Thịnh Phong dựa vào ghế, chống cằm, mặt không biểu cảm.

Một người đàn ông mặc áo đen đang quỳ nửa người trong điện, trầm giọng báo cáo. Gió đêm rít qua cửa sổ, hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài trời, che lấp đi âm thanh trong phòng.

"... Người đó đã khai. Gã nói... Bọn họ lên kế hoạch ám sát vào lúc bắn pháo hoa tối mai, mục tiêu là Trấn Nam Vương... gã cũng không biết vì sao lại chọn đúng thời điểm đó."

"... Vâng, đã chết rồi."Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lý Thịnh Phong vuốt nhẹ quả cầu bạc trong tay, cuối cùng ném nó ra, híp mắt nhìn ánh nến phản chiếu lóe lên trên bề mặt cầu.

"Tập hợp hai đội cấm quân, ngày mai đi theo trẫm một chuyến."

Người mật báo thoáng sững người, kinh ngạc nói: "Bệ hạ muốn đích thân dẫn quân sao?"

Lý Thịnh Phong không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho người đó lui xuống.

Đối phương không dễ đối phó. Nếu cậu ta không đích thân ra mặt, hai đội quân kia có thể dễ dàng rơi vào bẫy của kẻ thù...

Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi trở về dịch quán lúc nửa đêm.

Hai người thay nhau dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng thay quần áo khô ráo ấm áp.

Quý Cảnh Chi mặc chỉnh tề, gọi quản sự đến.

Quản sự báo rằng đứa bé tới ban chiều sau khi hắn rời khỏi không lâu thì ngất xỉu. Y sư bảo là vì đói rét lâu ngày, cơ thể kiệt sức mà ngất. Hiện đã sắp xếp cho nó một phòng để nghỉ ngơi.

Quý Cảnh Chi ngồi trong phòng một lúc, trong lòng vẫn không yên, cuối cùng ôm lấy chiếc gối rồi sang phòng Thẩm Chiết Chi.

Gõ cửa vài lần nhưng không thấy Thẩm Chiết Chi trả lời, tim hắn đập mạnh, lập tức đẩy cửa vào.

Sự tình cũng không tệ như hắn lo.

Thẩm Chiết Chi khoác một chiếc áo mỏng, ngồi bên cửa sổ bất động.

May là cửa sổ vẫn đóng, dù có chút gió lạnh lùa vào nhưng vẫn đỡ hơn so với để gió lùa thẳng vào mặt.

Quý Cảnh Chi bước lại gần, chạm vào mu bàn tay của Thẩm Chiết Chi.

Lạnh buốt, lạnh đến tận xương.

Thấy Thẩm Chiết Chi vẫn không phản ứng, Quý Cảnh Chi khẽ bóp tay y, gọi: "Chiết Chi."

Thẩm Chiết Chi cuối cùng cũng khẽ động đậy.

Quý Cảnh Chi nắm lấy tay y, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Chiết Chi cứng người quay đầu lại.

Tuy vẻ mặt y vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng không hiểu sao, Quý Cảnh Chi lại thấy trong đó có phần nặng nề.

"Ta đang nghĩ, trước kia ta rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!