Nếu nói rằng vị đệ nhất mỹ nhân kia có vẻ đẹp dịu dàng làm say lòng người thì vẻ đẹp của Thẩm Chiết Chi lại có thể khiến tim người ta đập loạn nhịp, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Khiến người ta cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả chỉ để được chiêm ngưỡng.
Thẩm Chiết Chi rửa sạch bát đũa xong, xách theo thùng gỗ định ra giếng múc nước giặt quần áo. Vừa mới khom lưng xuống, bên tai bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa.
Có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Sợi dây buộc tóc màu trắng bất chợt tuột xuống, mái tóc đen dài ba ngàn sợi lướt nhẹ qua bờ vai, buông xuống như thác nước.
Ánh nắng mùa đông chiếu nghiêng qua, rọi lên một nửa gương mặt y.
Quay đầu lại, trông y như một vị tiên nhân từ trời cao hạ phàm.
Quý Cảnh Chi bất giác ngây người trên giường, đồng tử hơi giãn ra.
Đến khi hắn hoàn hồn, Thẩm Chiết Chi đã bắt đầu cuộc chiến mới với mái tóc của mình, cố gắng cột lại bằng sợi dây buộc tóc.
Nhưng hiển nhiên kết quả không được như ý.
Mỗi lần y cố định được một nửa, tóc lại bung ra, gương mặt y cũng dần dần lộ vẻ chán nản, đôi môi đỏ khẽ mím lại thành một đường thẳng.
Quý Cảnh Chi nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười rồi lên tiếng: "Nếu không ngại, để ta giúp ngươi buộc lại."
Thẩm Chiết Chi cố thử thêm lần nữa, nhưng vẫn không thành công, đành phải đưa sợi dây buộc tóc cho Quý Cảnh Chi.
"Vậy làm phiền rồi."
Quý Cảnh Chi bị thương, không tiện di chuyển, Thẩm Chiết Chi bèn kéo một chiếc ghế nhỏ đến trước giường, vừa vặn để y có thể với tới độ cao phù hợp.
Nhìn gáy của Thẩm Chiết Chi, Quý Cảnh Chi xắn tay áo, tay khẽ chuyển động, cẩn thận tìm điểm cố định để bắt đầu.
Hắn nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực ra từ trước đến nay luôn có người hầu hạ hắn, bản thân hắn chưa từng làm việc này bao giờ.
Lần đầu tiên giúp người khác vấn tóc, hắn không khỏi có chút căng thẳng.
Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, Quý Cảnh Chi mới chậm rãi đưa tay ra.
Mái tóc của Thẩm Chiết Chi mềm mại như lụa, hễ hắn không cẩn thận một chút là từng sợi tóc lại lướt qua khe hở ngón tay.
Bàn tay quen cầm bút vẽ, cầm kiếm nay lại luồn qua mái tóc đen nhánh, những ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ khép lại, nhẹ nhàng thu gọn từng lọn tóc mềm mại.
Hài hòa một cách kỳ lạ.
Mất một lúc lâu mới gom được hết tóc lại, Quý Cảnh Chi cầm lấy sợi dây buộc tóc, đang định buộc chặt, bỗng dưng nhớ đến hình ảnh khi nãy Thẩm Chiết Chi cắn sợi dây.
Trong tay hắn vẫn còn nắm sợi dây, động tác bất giác khựng lại.
Thẩm Chiết Chi cảm thấy Quý Cảnh Chi dừng tay quá lâu thì hỏi: "Sắp xong chưa?"
Suy nghĩ bị kéo trở về, Quý Cảnh Chi lập tức tiếp tục cử động cổ tay, lần này nhanh hơn lúc nãy.
"Gần xong rồi."
Thẩm Chiết Chi kiên nhẫn ngồi đợi trên chiếc ghế nhỏ.
May mắn là lần này Quý Cảnh Chi không phân tâm nữa, bắt chước cách băng bó vết thương, cuối cùng cũng buộc chặt được mái tóc.
"Xong rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!