Chương 6: Ôn nhu phong tình

Thẩm Chiết Chi mặc áo trong chỉnh tề rồi với mái tóc còn rối, đi vào bếp, múc mấy gáo nước đổ vào nồi và đun lên.

May mà hôm nay y lấy thêm một ít nước, nếu không thì không biết làm sao để Quý Cảnh Chi rửa sạch người.

—— Một người bị thương nặng như Quý Cảnh Chi mà ngủ trên mặt đất ẩm ướt thì không ổn, nhưng nếu một người toàn thân đầy bùn ngủ trên giường của y, Thẩm Chiết Chi lại càng không thể chấp nhận.

Quý Cảnh Chi đã sơ cứu xong vết thương, lúc này đang nằm nghiêng trên ghế, lặng lẽ quan sát từng đường nét của Thẩm Chiết Chi dưới ánh sáng bập bùng.

Thẩm Chiết Chi ngồi bên bếp lửa, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt y khiến đường nét càng thêm rõ ràng.

Y sớm đã nhận ra ánh mắt sáng rực từ phía không xa, tuy rằng có phần mãnh liệt, nhưng không mang theo ác ý nên cũng không quan tâm để ý.

Trước đây có vô số người nhìn chằm chằm y, đến mức nếu gom lại chắc có thể lập thành một đoàn trong quân đội. Nếu y cứ bận tâm đến từng người, chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu đến chết.

Lâu dần, y học cách làm lơ và không để trong lòng.

Gió lùa qua khe cửa sổ, thổi thẳng vào lưng y. Tóc y vốn còn ướt, bị cơn gió lạnh thổi qua, càng thêm lạnh buốt.

Thẩm Chiết Chi kéo chặt quần áo, ngồi sát bếp lửa hơn.

Quý Cảnh Chi nhìn thấy cảnh tượng ấy, theo bản năng muốn ngồi dậy khoác thêm áo cho y. Nhưng cơn đau nhói trên đùi lập tức kéo hắn trở lại thực tại.

Hắn vậy mà lại quên mất bản thân vẫn còn vết thương, cũng quên luôn việc mình vốn không có áo ngoài để đưa, hơn nữa ngay cả quần áo hắn đang mặc cũng là do Thẩm Chiết Chi cung cấp sau khi hắn lau sạch cơ thể.

Quần áo của hắn lúc này đang đặt chung với quần áo của Thẩm Chiết Chi, cả hai đều bị ném vào thùng gỗ, đợi mai đem ra suối giặt sạch.

Thấy Thẩm Chiết Chi không định mặc thêm áo, Quý Cảnh Chi chỉ có thể lên tiếng: "Nếu lạnh, ngươi mặc thêm một lớp đi."

Thẩm Chiết Chi lắc đầu, lớp tuyết trắng ngoài trời nhẹ nhàng bay lượn: "Chỉ là cửa sổ bị gió lùa thôi, ngồi sát bếp một chút là ổn rồi."

Y nói thật.

Trong phòng vẫn còn vương hơi ấm từ lần tắm trước của y, cộng thêm bếp lửa đang cháy, thực ra cũng không quá lạnh.

Quý Cảnh Chi im lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, dự định chợp mắt một lát.

Khi nhắm mắt, thính giác bỗng trở nên nhạy bén hơn. Những âm thanh nhỏ bé thường ngày không để ý tới, giờ lại như bị khuếch đại vô hạn.

Hắn nghe thấy tiếng nước mưa tí tách rơi xuống lá cây và cửa sổ. Cũng nghe thấy tiếng củi lửa nổ "tách" trong bếp.

Những âm thanh ấy không khiến hắn thấy phiền, ngược lại còn mang đến một cảm giác an tâm khó tả.

Ở phủ vương gia hay trong cung điện, đám hạ nhân và quan viên luôn giữ im lặng tuyệt đối, sợ làm hắn phật ý. Dù là ngày thường hay ngày hội, phủ vương gia lúc nào cũng tĩnh lặng đến mức như đã chết.

Giờ đây, nhờ một sự sắp đặt nào đó của số phận, hắn được tiếp xúc với sự ấm áp của nhân gian. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bản thân giống như một con người thực sự.

"Ta đi vo gạo, nấu cơm trước. Ngươi tự lau mình đi, nước có chút nóng, cẩn thận một chút."

Quý Cảnh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng bị kéo trở lại hiện thực bởi giọng nói của Thẩm Chiết Chi.

Thẩm Chiết Chi đã đổ nước ấm vào chậu gỗ, bê đến trước mặt Quý Cảnh Chi, khom lưng đặt lên chiếc ghế bên cạnh hắn.

"Cảm ơn."

Quý Cảnh Chi hoàn hồn, nhưng cũng không nghe rõ Thẩm Chiết Chi vừa nói gì. Vừa cảm ơn xong, hắn đưa tay xuống nước cầm khăn lông lên.

Vừa chạm vào nước ấm, cảm giác nóng bừng lan khắp cơ thể khiến hắn giật bắn người.

Thẩm Chiết Chi khẽ vuốt lọn tóc rũ bên tai ra sau, nhẹ nhàng cười một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!