Chương 5: Thô bạo mà ngây thơ

Quý Cảnh Chi khẽ giọng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

Thẩm Chiết Chi lắc đầu, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhẹ.

Phía sau, mưa gió vẫn ào ạt, hai người toàn thân ướt sũng, tóc tai rối bời quấn vào nhau, tập tễnh đi về căn phòng nhỏ.

Bên trong phòng tối đen như mực, chỉ có chút ánh lửa le lói từ bếp tỏa ra.

Thẩm Chiết Chi đỡ Quý Cảnh Chi vào trong, trước tiên kiểm tra vết thương trên người hắn. Y phát hiện trên cả hai đùi của Quý Cảnh Chi đều có vết đao chém, hơn nữa vết thương cũng không hề nhẹ.

Có thể đi được đến đây đã là nghị lực phi thường.

Người bình thường e rằng còn không thể nhúc nhích nổi.

Biết Quý Cảnh Chi là người mắt sáng như bao người khác, Thẩm Chiết Chi lấy một ngọn nến từ tủ bếp, châm lửa lên khiến căn phòng có chút ánh sáng.

"Ở đây có thuốc trị thương và vải sạch, có thể băng bó tạm thời. Ngày mai lại tìm đại phu chữa trị."

Y đặt Quý Cảnh Chi nằm trên ghế, lót bên dưới một lớp vải bông sạch, sau đó đi lấy một chậu nước ấm.

— Giường vừa mới thay chăn đệm mới, Thẩm Chiết Chi không định để một người còn dính đầy bùn đất như Quý Cảnh Chi leo lên đó.

Thấy y cầm khăn ấm chuẩn bị lau mặt giúp mình, Quý Cảnh Chi vội lên tiếng: "Không cần..."

Mặt thì chính hắn vẫn có thể tự lau được, đâu cần Thẩm Chiết Chi giúp.

Nhưng chiếc khăn lông mềm mại ấm áp đã nhẹ nhàng áp lên mặt hắn.

Quý Cảnh Chi cúi đầu, nhìn thấy người đang nửa ngồi trước mặt mình khẽ ngẩng đầu lên. Dưới ánh nến, gương mặt trắng trẻo còn vương bùn đất, cánh tay thon dài mảnh mai giơ lên, làn da dưới ánh sáng mờ nhạt càng ánh lên vẻ mịn màng.

Dáng vẻ ôn hòa mà nghiêm túc.

Quý Cảnh Chi vốn đã quen được người khác hầu hạ, nhưng lần này lại không biết phải phản ứng ra sao.

Hắn muốn tự cầm lấy khăn lau mặt, nhưng Thẩm Chiết Chi lại khéo léo né tránh.

"Để ta làm."

Đùa à?

Thẩm Chiết Chi không đời nào để Quý Cảnh Chi tự lau mặt.

Y muốn lau chính là để kiểm tra xem hắn có phải đang dịch dung hay không. Nếu để hắn tự làm, chẳng phải công sức của y đổ sông đổ bể sao?

Quá trình lau mặt chỉ mất vài phút, bên ngoài Quý Cảnh Chi có vẻ bình tĩnh nhưng sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Mặt cũng có chút nóng rát.

Tên tiểu tử mù này nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng động tác thực tế lại không hề nhẹ nhàng chút nào, cứ như muốn chà sạch luôn một tầng da mặt hắn vậy.

Sau khi xong việc, Thẩm Chiết Chi đứng dậy, đặt vải sạch và thuốc trị thương bên cạnh Quý Cảnh Chi: "Ta không nhìn thấy vết thương, việc tiếp theo đành phiền ngươi tự làm vậy."

Quý Cảnh Chi cầu còn không được.

Hắn cởi áo ngoài, đặt sang một bên, dùng khăn lau sơ qua vết thương. Vừa mới nhúng vải vào nước muối để sát trùng vết thương thì bỗng nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.

Hắn theo phản xạ ngẩng đầu lên—

Trước mắt đột nhiên hiện ra một tấm lưng trắng ngần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!