Chương 48: Ký ức trở lại

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Chiết Chi đã tung người nhảy lên không trung, áo trắng bị gió thổi bay ngược ra sau, vóc người mảnh khảnh thấp thoáng hiện lên.

Tấm lụa trắng che mặt bị gió thổi tung, lộ ra nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ như máu nổi bật khiến người ta kinh tâm động phách.

Phàm Thập Bát ngơ ngác mở miệng: "Chủ thượng..."

Ngài quay đầu lại nhìn một cái đi.

Chỉ cần chủ thượng quay lại nhìn một cái, nhất định sẽ hối hận vì trước kia đã nói Thẩm Chiết Chi thể trạng yếu nên cần phải cẩn thận giữ gìn.

Ngay trước khi vó ngựa sắp giẫm lên người đứa trẻ, người đánh xe đã vội giật dây cương. Ngựa bị hoảng, giơ vó cao lên, cưỡng ép xoay người lại hướng về phía một tảng đá lớn.

Người đánh xe vừa thở phào, ngẩng đầu lên lại thấy ngay tảng đá lớn chắn trước mặt, kinh hãi tột độ, theo bản năng tiếp tục điều khiển ngựa đổi hướng lần nữa.

Chuyển hướng đột ngột, người trong xe chưa kịp bám chắc, cửa xe lại bị tảng đá lớn va vào làm nghiêng ngả, một người bên trong bị văng ra ngoài từ cửa xe đã vỡ.

Không xa đó là nền đất đầy sỏi đá sắc nhọn.

Thẩm Chiết Chi nhắm mắt cảm nhận luồng khí chuyển động bên tai, chân điểm nhẹ, phóng thẳng về phía người bị văng ra khỏi xe ngựa.

Ôn Ninh Nghi thấy khung cảnh trước mắt lùi nhanh về phía sau, cố với tay nắm lấy gì đó nhưng chẳng giữ được gì.

Không giữ được thì thôi, bà dứt khoát nhắm mắt lại, buông xuôi giãy giụa.

"Khụ..."

Dù có cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng cơn đau tưởng chừng phải đến lại không xuất hiện. Ôn Ninh Nghi mở mắt, đập vào mắt là màu trắng tinh khôi.

Có người đã cứu bà.

Người đó mặc áo trắng, trên đầu còn đeo khăn lụa che mặt, bị bà vô tình kéo lệch đi một phần, trông như sắp rơi xuống.

Người kia cúi đầu hỏi bà, giọng nói dịu dàng và ôn hòa, không hề có chút mệt mỏi nào: "Phu nhân, người vẫn ổn chứ?"

Giọng nói đó dường như đánh thẳng vào trái tim Ôn Ninh Nghi.

"... Ta không sao cả, còn chưa kịp cảm ơn ơn cứu mạng, ngươi ổn chứ?"

Bà đứng dậy, vuốt lại váy áo, cúi đầu hành lễ, dáng vẻ lại trở về là một vị phu nhân quý tộc dịu dàng nhưng đầy khí chất như thường ngày.

Thẩm Chiết Chi tựa người vào tảng đá lớn, trái tim vừa rồi đập loạn mới từ từ ổn định lại.

Vừa rồi khi nghe tiếng chuông lục lạc kia, một vài mảnh ký ức lộn xộn và hỗn loạn bất chợt như đâm thẳng vào não, k*ch th*ch dây thần kinh của hắn.

Nhưng chúng lóe qua quá nhanh, y chẳng kịp thấy gì rõ ràng, chỉ còn nhớ màu máu đỏ và áp lực khủng khiếp. Ngoài ra thì không còn gì.

Khi thấy xe ngựa nghiêng, đầu y chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động hành động, bất chấp nguy hiểm từ Quý Cảnh Chi có thể phát hiện ra, chạy đến cứu Thẩm phu nhân.

Ngay từ đầu y đã không định cứu đứa trẻ sắp bị ngựa giẫm lên, mà là lao thẳng về phía người trong xe ngựa.

Y chỉ đơn giản cảm thấy – bằng trực giác – người trong xe tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Có thể là hành động quá bốc đồng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Chiết Chi vẫn không hối hận.

Chỉ cần là chuyện có ý nghĩa, thì sẽ không bao giờ hối hận.

"Ta không sao, chỉ cần phu nhân bình an là tốt rồi."

Thẩm Chiết Chi phủi áo đứng dậy, chỉnh lại chiếc khăn che mặt sắp tuột rồi chậm rãi đi về phía cậu bé đang ngã một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!