Chương 46: Chẳng lẽ Thẩm Chiết Chi chính là quốc sư?

Thẩm Chiết Chi vừa ho vừa nói, giọng ngắt quãng, Quý Cảnh Chi chỉ nghe được vài chữ. Đang muốn nghe tiếp thì giọng Thẩm Chiết Chi đã khản đặc, chỉ còn lại vài âm vụn vặt, phần còn lại toàn là tiếng ho.

"Còn... rất ghê gớm..."

Lý Thịnh Phong quả là biết cách tận dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng — kể cả cái chết của y.

Quý Cảnh Chi thấy Thẩm Chiết Chi bỗng nhiên bật cười.

Cánh tay ban đầu che miệng che mũi giờ buông xuống, đặt lên bàn, khẽ run lên nhè nhẹ.

Quý Cảnh Chi nhìn thấy dáng vẻ ấy thì thấy tim đập thình thịch, cảm giác bất an dâng lên: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Thẩm Chiết Chi cố gắng ngừng ho, tay trái bị Quý Cảnh Chi nắm lấy, chỉ có thể dùng tay phải vuốt nhẹ cổ họng, ho thêm vài tiếng rồi mới dần dần dừng lại.

Y xua tay, khàn giọng nói: "Ta không sao, vừa rồi bị sặc nước trà."

Ngoài cổ vẫn hơi đỏ, nhìn qua thì đúng là không có gì nghiêm trọng.

Quý Cảnh Chi lúc này mới yên tâm phần nào, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: "Vẫn nên gọi y sư đến xem thì hơn."

Mấy ngày nay Thẩm Chiết Chi ho liên tục, đến mức giọng nói cũng sắp hỏng.

"Ta thực sự không sao." Thẩm Chiết Chi kéo tay Quý Cảnh Chi đặt lên trán mình: "Ngươi sờ thử đi, không sốt cũng không đau, thật sự không có gì."

Tay Quý Cảnh Chi khựng lại giữa không trung, do dự mãi vẫn không dám chạm xuống.

"À đúng rồi Chiết Chi." Thấy Thẩm Chiết Chi đã mỉm cười, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Quý Cảnh Chi chuyển lại đề tài ban nãy, hỏi: "Vừa rồi ngươi nói câu đó... là có ý gì?"

Thẩm Chiết Chi cười nhẹ đầy tự nhiên, hỏi ngược lại: "Ta vừa rồi có nói gì à?"

Quý Cảnh Chi quay sang nhìn Phàm Thập Bát đang đứng một bên như cái bóng.

Phàm Thập Bát hiểu ý, lập tức đáp: "Tiên sinh vừa rồi có nói: "Sau khi chết vào hoàng lăng, cũng phong cảnh."

"

Từng chữ rõ ràng, không sai một ly.

Phàm Thập Bát nói xong thì im lặng, không nói thêm lời nào, chỉ lùi về đứng yên.

Câu nói sau cùng của Thẩm Chiết Chi thì hắn ta không nghe rõ vì giọng quá nhỏ. Nhưng Quý Cảnh Chi ngồi ngay cạnh có lẽ đã nghe được.

Từ sau lần ở khách đ**m chứng kiến kiếm pháp của Thẩm Chiết Chi, Phàm Thập Bát luôn giữ lòng nghi ngờ, nên rất chú ý đến từng hành động của y. Vừa rồi trong lúc nói chuyện, hắn ta cũng luôn cẩn thận lắng nghe, không dám phân tâm.

Câu nói của Thẩm Chiết Chi quả thật rất kỳ lạ.

Người bị giết là quốc sư, được an táng trong hoàng lăng cũng là quốc sư, sao thường ngày chẳng ai thấy Thẩm Chiết Chi phản ứng gì lớn, vậy mà giờ lại dao động đến mức này?

Hắn ta rất muốn xem Thẩm Chiết Chi sẽ giải thích thế nào.

Chẳng lẽ lại nói bản thân chính là quốc sư thật?

— Trốn tránh cũng vô ích rồi.

Thẩm Chiết Chi hơi nhướng mày, gật đầu ra vẻ ngộ ra: "Hình như đúng là ta có nói như thế thật."

Quý Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào Thẩm Chiết Chi.

"Là thế này." Thẩm Chiết Chi bắt đầu giải thích: "Tuy rằng ta trước đây chỉ là một thường dân, nhưng cũng từng nghe qua truyền thuyết về quốc sư. Nghe nói người đó tội ác đầy mình, chuyện xấu gì cũng làm. Không ngờ một người như vậy sau khi chết lại có thể được đưa vào hoàng lăng. Vậy chẳng phải là rất oai phong hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!