Bạch Cảnh Trạch dừng bước lại.
Đứng trong đại điện, đám cung nữ và thái giám đều đồng loạt sững người.
Trong đại điện trống trải, không một tiếng động vang lên.
Những lời mà Lý Thịnh Phong vừa nói dường như đã bị gió lạnh cuốn đi, tiêu tán hết. Âm thanh vừa rồi nghe như chỉ là ảo giác của mọi người.
Nhưng họ thật sự đã nghe thấy.
Bạch Cảnh Trạch nói hắn ta muốn cầu hôn quốc sư đại nhân.
Lý Thịnh Phong cũng nói cậu ta có tình cảm với quốc sư đại nhân.
Đám cung nữ và thái giám mới được điều đến hầu hạ Lý Thịnh Phong không khỏi lén nhìn hai người – một đứng một ngồi – trong lòng thầm nghĩ không biết vị quốc sư tưởng chừng đã qua đời, từng chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia rốt cuộc có điểm gì đặc biệt.
Không phải nói rằng y có dung mạo đáng sợ, lại còn cực kỳ tàn nhẫn sao?
Người như vậy, vì sao lại có người yêu thích?
Chỉ có những người từng hầu hạ bên cạnh Lý Thịnh Phong từ khi Thẩm Chiết Chi còn sống thì đều lặng lẽ cúi đầu, không nói lời nào.
Khi nghe tin này, tuy họ vô cùng kinh ngạc nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng không quá bất ngờ.
Điều này không liên quan đến ngoại hình của quốc sư, mà nhiều hơn là bởi tính cách của y.
Quốc sư đại nhân có một khí chất rất đặc biệt.
Họ vốn thường hầu cận bên cạnh Lý Thịnh Phong, nên cũng không ít lần nhìn thấy cảnh tượng cậu ta và Thẩm Chiết Chi ở bên nhau.
Một người lạnh lùng, quyết đoán như vậy, thế nhưng trước mặt Lý Thịnh Phong lại có thể buông bỏ sự đề phòng, cố gắng tìm những món đồ chơi nhỏ hay điểm tâm để khiến cậu ta vui vẻ, không lúc nào không suy nghĩ đến cảm xúc của cậu ta.
Sự thiên vị và dịu dàng luôn là thứ dễ khiến người ta rung động.
Thử nghĩ mà xem, nếu những sự dịu dàng và thiên vị ấy là dành cho chính bản thân họ, họ chắc chắn cũng không thể cưỡng lại được.
Ai mà chẳng muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng ai đó.
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, còn đám cung nữ và thái giám đang đứng trong đại điện thì lại càng lo sợ liệu bản thân có còn chỗ đứng trong cung nữa hay không.
Chuyện nghe được hôm nay thực sự vừa táo bạo vừa nặng nề.
Vừa sững sờ, họ vừa cảm thấy hối hận vì đã nghe thấy, chỉ muốn cắt bỏ lỗ tai mình đi, hận không thể ngay lập tức bị câm điếc.
Bởi trong hoàng cung, lòng hiếu kỳ và việc biết những chuyện không nên biết chính là điều tối kỵ nhất.
Nếu như sau khi Lý Thịnh Phong tỉnh táo lại, không muốn những tin tức này bị truyền ra ngoài, thì những người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng hiện tại, Lý Thịnh Phong dường như không có ý định đó.
Cậu ta lặng lẽ nhìn chằm chằm mái tóc bạc lộ ra của Bạch Cảnh Trạch một lúc lâu, cuối cùng mệt mỏi phất tay: "Trẫm mệt rồi, Bạch khanh lui về trước đi."
Bạch Cảnh Trạch đang ở độ tuổi cường tráng, lẽ ra là thời kỳ tràn đầy khí thế và sinh lực, vậy mà bây giờ tóc đã bạc lẫn lộn với vài sợi tóc đen còn sót lại, trông vô cùng chướng mắt.
Nếu không phải vì đau buồn đến tột độ, làm sao có thể sớm bạc đầu như thế, còn trẻ mà đã mang dáng vẻ mệt mỏi phong sương.
Lý Thịnh Phong cũng không biết bản thân nên dùng thái độ nào để đối mặt với Bạch Cảnh Trạch. Trong lòng cậu ta đang rối như tơ vò, đủ mọi cảm xúc tràn tới cùng lúc khiến cậu ta không thể suy nghĩ rõ ràng, cũng không nhúc nhích nổi.
Đến cả việc xua đuổi đám thái giám, cung nữ và thị vệ cũng không còn sức, cậu ta chỉ có thể dựa người vào lan can bên bậc thang, trân trối nhìn vào một góc trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!