Đai lưng buông xuống, Thẩm Chiết Chi dùng đôi tay thon dài, tao nhã gỡ lớp áo ngoài ra.
Trên người y chỉ còn lại một chiếc áo đơn, vóc dáng mảnh khảnh lộ rõ.
Quý Cảnh Chi nhìn Thẩm Chiết Chi, đầu óc như hỗn loạn, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Trường bào rũ xuống, mỹ nhân chỉ khoác một lớp áo đơn, thanh tao như thần tiên.
Thẩm Chiết Chi tiếp tục đưa tay gỡ vạt áo đơn.
Quý Cảnh Chi vẫn chưa kịp phản ứng, không ngăn cản hành động đó.
Hắn chỉ thấy Thẩm Chiết Chi nhẹ nhàng vén vạt áo lên một chút.
Sau đó, Thẩm Chiết Chi lập tức quay lưng lại, nhanh chóng vén tóc lên, để lộ phần sau gáy.
Chuyển biến này quá bất ngờ khiến Quý Cảnh Chi ngẩn người.
"Chính là chỗ này, thấy không, nổi mấy nốt nhỏ đỏ bằng hạt đậu."
Thẩm Chiết Chi đưa tay chỉ vào phần ngay dưới cổ, phía trên xương vai, nơi có vài nốt đỏ nhỏ như hạt đậu.
Những nốt đỏ đó đúng là rất nhỏ, nếu không phải làn da Thẩm Chiết Chi quá trắng thì e rằng Quý Cảnh Chi cũng chẳng nhận ra.
"... Ta thấy rồi."
"Chỉ có chỗ này thôi, nhìn xong rồi thì để ta mặc lại quần áo đi."
Thẩm Chiết Chi quay lưng về phía Quý Cảnh Chi, vừa nghe hắn nói xong thì vội vã mặc lại quần áo, lúc xoay người lại còn không quên nhấn mạnh là chỉ có đúng một chỗ như vậy.
Lúc thay đồ trước đó, y chỉ thay áo ngoài, còn áo trong vẫn là cái Quý Cảnh Chi từng chuẩn bị cho – vải mềm mại, không kích ứng da. Nhưng phần sau cổ lại bị hở ra, nên lớp áo ngoài tiếp xúc trực tiếp với da khiến chỗ đó bị ửng đỏ.
Thẩm Chiết Chi nhanh nhẹn mặc lại quần áo.
Dù trong xe ngựa có lò sưởi, nhưng giữa trời đông lạnh thế này mà cởi áo thì vẫn cảm thấy rét.
Nếu không phải lo Quý Cảnh Chi tưởng tượng linh tinh khi không thấy gì rõ ràng, y thực sự chẳng muốn c** đ*.
"Đừng mặc cái bộ quần áo này nữa." Quý Cảnh Chi ngăn y lại, cởi áo choàng của mình phủ lên người Thẩm Chiết Chi: "Cái này ta mới thay, còn sạch, cứ mặc tạm đi, thoải mái hơn đồ của ngươi nhiều."
Thẩm Chiết Chi giờ phút này vẫn còn thấy chột dạ, nên Quý Cảnh Chi nói gì y cũng gật đầu, hoàn toàn không phản kháng, mặc cho Quý Cảnh Chi làm gì thì làm.
Khi chiếc áo choàng phủ lên người, y lập tức cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Mùi thơm nhàn nhạt của thông thoảng qua mũi, Thẩm Chiết Chi không kìm được nghiêng đầu, vùi mặt vào lớp lông hồ mềm mại bên áo choàng, hít hít mũi.
Đúng là mùi hương của Quý Cảnh Chi.
Quý Cảnh Chi nhẹ nhàng đẩy lớp lông hồ ra, bất đắc dĩ nói: "Lông có mùi đấy, đừng có ngửi."
Thẩm Chiết Chi ngồi thẳng dậy, thật sự không ngửi nữa: "Được rồi."
Quý Cảnh Chi lại nói: "Sau này nếu có mua quần áo thì đừng mua mấy loại này nữa, cứ nói với chủ tiệm lấy loại tốt nhất, ta có tiền, mấy bộ đồ thế này ta vẫn mua nổi."
Thẩm Chiết Chi mỗi lần mua đồ đều chọn loại rẻ tiền, giống như khi còn ở Giang Nam vậy. Quần áo kém chất lượng, mặc vào là khó chịu, giờ đã lên kinh thành rồi mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm, vẫn chọn đồ rẻ.
Quý Cảnh Chi không cho rằng Thẩm Chiết Chi làm vậy là mất mặt hay keo kiệt, hắn chỉ thấy xót xa.
Rõ ràng là trước đây Thẩm Chiết Chi ở Tống quốc đã chịu khổ nhiều, nên phải học cách tiết kiệm, quần áo cũng chỉ chọn loại rẻ nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!