Hương tùng ngay lập tức lan tỏa, ngập tràn khắp chóp mũi.
Mùi hương này, Thẩm Chiết Chi rất quen.
Quen thuộc đến mức vừa nãy còn đang thắc mắc chủ nhân của mùi hương đó là ai.
Thẩm Chiết Chi vừa định vùng ra, nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra ai đang ôm mình thì lập tức buông xuôi, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Quý Cảnh Chi, không nhúc nhích gì cả.
Với tình hình hiện tại, ai còn dám động đậy chứ?
Thẩm Dung Nhứ đứng một bên, ngơ ngác nhìn Quý Cảnh Chi bước nhanh vào, ôm lấy người đang trong tay mình và siết chặt lại.
Chuỗi hành động liên tiếp của Quý Cảnh Chi trông vô cùng tự nhiên, khiến Thẩm Dung Nhứ sững người, bất giác mà buông tay để người kia đi mất.
Mãi cho đến khi Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt đồng thanh cung kính gọi một tiếng "Vương gia", cậu mới bừng tỉnh.
Trấn Nam Vương?
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Vừa nghĩ xong câu đó, Thẩm Dung Nhứ đã thấy vẻ mặt lạnh lùng, đầy sát khí nhưng lại lộ nét ôn nhu và cẩn trọng trong từng cử chỉ của Quý Cảnh Chi dành cho Thẩm Chiết Chi – đến lúc đó mới thấy mình vừa nghĩ ra một câu hỏi thật ngốc.
Trấn Nam Vương chẳng còn người thân nào, ngay cả họ hàng xa cũng đã bị hắn giết sạch, vậy người có thể khiến hắn đối xử thế này thì còn là ai được nữa?
"Còn ho không?" Gương mặt Quý Cảnh Chi vẫn lạnh tanh, nhưng trong ánh mắt lại là nỗi lo lắng không thể che giấu. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Chiết Chi, cúi đầu hỏi nhỏ: "Cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"
"Cổ họng hơi đau." Thẩm Chiết Chi ngoan ngoãn trả lời, còn chủ động nói thêm: "Về nhà uống ít thuốc là ổn thôi."
Y biết lúc này không thể chọc giận đối phương, nên chủ động nhận lỗi để xoa dịu tình hình. Nói rằng mình đang khó chịu cũng là một cách để kéo dài thời gian, có thể trì hoãn việc bị Quý Cảnh Chi chất vấn, giành thêm chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
"Giờ thì biết quý mạng sống rồi à?"
Quý Cảnh Chi nhìn Thẩm Chiết Chi ngoan ngoãn nhận sai, vừa giận vừa buồn cười nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm khắc, không để lộ giọng nói quá dịu dàng.
— Thẩm Dung Nhứ và Trương Tam nghe thấy chất giọng nhẹ nhàng đến không tưởng của Quý Cảnh Chi thì có cảm giác cả thế giới như sụp đổ.
Họ quay sang nhìn Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt, phát hiện hai người này mặt không biểu cảm, như thể đã quá quen với cảnh tượng này.
Xem ra là người từng trải.
Ấy vậy mà Thẩm Chiết Chi còn đáp lại, giọng khàn khàn nhưng nhẹ nhàng: "Ngươi đừng hung dữ với ta, ta vẫn luôn biết quý mạng sống."
Vẫn luôn quý mạng sống?
Thẩm Dung Nhứ nhìn Thẩm Chiết Chi – người lúc này trông ngoan hiền đến lạ – rồi lại nhớ rõ ràng hình ảnh Thẩm Chiết Chi khi nãy xông vào, đá bay con dao khỏi tay tên cướp.
Động tác khi đó dứt khoát, gọn gàng, không chút lưỡng lự – hoàn toàn không giống kiểu người biết sợ chết.
Người này trước kia từng học diễn kịch sao?
Chuyển thái độ nhanh như vậy?
Nghe giọng Thẩm Chiết Chi, cuối cùng Quý Cảnh Chi cũng không nhịn nổi nữa mà mềm lòng hoàn toàn.
Hắn ôm chặt Thẩm Chiết Chi, quay mặt vào một góc không người, để mặc nỗi sợ hãi và lo lắng trong mắt lộ rõ ra không chút kiêng dè.
Trước đó, khi giải quyết công vụ xong, tiện tay nhìn ra cửa sổ, thấy trăng đã lên cao. Vừa hỏi hạ nhân, thì biết Thẩm Chiết Chi đã rời vương phủ từ chiều đến giờ vẫn chưa trở về.
Dù hắn có phái Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt đi theo, nhưng trong thành nước sâu hiểm độc, nếu có người thật sự muốn dùng Thẩm Chiết Chi để uy h**p hắn thì chỉ hai người đó là không đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!