Thẩm Chiết Chi vẫn còn đang phủi tay áo, tư thế vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không hợp với không khí căng như dây đàn xung quanh.
Vừa phủi được một lát, Thẩm Chiết Chi khựng lại, như thể vừa phát hiện có gì đó bất thường xung quanh.
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt lập tức căng thẳng đến nghẹn cả cổ, cây kim giấu trong tay áo trượt xuống tay, sẵn sàng tung một đòn chí mạng với tên vừa nhảy từ tầng hai xuống. Giờ thấy Thẩm Chiết Chi như thể đã tỉnh táo lại, suýt nữa nàng cảm động đến rơi nước mắt.
Thật ra, Thẩm Chiết Chi đúng là vừa phát hiện ra điểm bất thường.
— Hóa ra chỗ gồ ghề lúc nãy y chạm vào trên tay áo không phải là bụi bặm gì, mà là chỗ vải bị may lỗi, do tay nghề kém nên tạo thành chỗ lồi nhỏ.
"Tiên sinh, mau tránh ra!"
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt vội vàng lao về phía Thẩm Chiết Chi. Sơ Nguyệt định ngăn chặn tên nhảy từ tầng hai xuống, còn Huyền Nguyệt thì phụ trách bảo vệ Thẩm Chiết Chi.
Nhưng cả hai đã đánh giá thấp đối thủ.
Tưởng chỉ là một tên trộm vặt, ai ngờ người kia võ công cao hơn họ rất nhiều.
Sơ Nguyệt lao tới, nhưng chỉ chạm vào vạt áo gã, đành trơ mắt nhìn tên kia kéo Thẩm Chiết Chi lại, dí thẳng con dao sắc bén vào cổ Thẩm Chiết Chi.
Lớp lụa mỏng bị kéo mạnh, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt của Thẩm Chiết Chi.
Tên kia nắm lấy mạch máu ở cổ Thẩm Chiết Chi, nhưng lại không hành động ngay. Gã cảnh giác nhìn quanh, trong mắt tràn đầy hung dữ và đề phòng.
"Không được nhúc nhích! Đụng vào là ta giết nó ngay!"
Giọng của gã nghe rất kỳ lạ, dường như cổ họng từng bị thương nên phát ra tiếng rất khàn khàn và rách nát, đầy đe dọa.
So với những người đang hoảng loạn, Thẩm Chiết Chi trông có vẻ rất bình tĩnh.
Thậm chí còn có vẻ thảnh thơi.
Y còn có thời gian để quan sát tình trạng của tên kia.
Cảm nhận được hơi thở không ổn định của gã, Thẩm Chiết Chi đoán thử sức chịu đựng của gã bằng cách hơi nghiêng người, đổ trọng lượng về một bên.
Y nghe thấy tên kia rên lên một tiếng.
Xác nhận được rồi.
Tên kia bị thương.
Người có bản lĩnh như vậy, nếu không gặp chuyện bất thường thì hẳn đã nhanh chóng trốn thoát. Vậy mà giờ còn bắt cóc con tin, rõ ràng là có vấn đề.
Chắc chắn là gã bị thương nên mới bất đắc dĩ làm vậy.
Thẩm Chiết Chi chỉ thử một chút là biết ngay.
Ngay từ khi vừa bước vào thanh lâu, y đã chú ý đến tiếng bước chân khác thường của tên kia – rất nhẹ, rất khác với người bình thường.
Chỉ vì tưởng rằng tên này không liên quan đến mình nên y không để tâm nhiều.
Khi thấy Dung Nhứ và Trương Tam bước tới, y đã ngăn Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt lại không cho hành động, vì sợ rằng trong số đó có người là do tên này cải trang thành.
Càng cẩn thận thì cải trang càng kỹ, đến cả tiếng bước chân cũng che giấu rất tốt.
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt tuy võ công không tệ, nhưng so với tên này thì còn kém xa, nhất cử nhất động đều dễ bị gã phát hiện, rất dễ gây phiền phức.
Không ngờ tên này mới vào chưa lâu đã bị thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!