"Dương liễu bay bay, tiễn người tài tử, tài tử trở về bên giai nhân thề hẹn ——"
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt đi theo Thẩm Chiết Chi dọc theo con phố thì bỗng nghe thấy tiếng hát của một cô gái vọng tới từ nơi nào đó không xa. Giọng hát êm dịu, da diết, ngân nga khiến người nghe xao xuyến.
Thẩm Chiết Chi dừng lại, đứng yên một lúc không bước nữa.
Huyền Nguyệt thấy vậy thì hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì vậy?"
"Bài ca này..." Thẩm Chiết Chi gõ nhẹ vào trục của chiếc chong chóng trong tay, rồi hỏi: "Là từ đâu mà ra?"
Huyền Nguyệt lắc đầu: "Không rõ. Bài ca này đã lưu truyền từ mấy đời trước rồi, truyền tới tận bây giờ, người trong kinh thành ai cũng lớn lên cùng nó, nhưng nguồn gốc cụ thể thì không ai khảo cứu được nữa."
"Vậy chỉ có ở kinh thành mới có sao?"
Huyền Nguyệt gật đầu: "Đại khái là vậy. Tiên sinh thích bài hát này sao?"
Bài hát này xem như là giai điệu dân gian đặc trưng của kinh thành, người nơi khác nghe thì không thấy gì đặc biệt, chỉ dân kinh thành là thấy hay.
Thẩm Chiết Chi mỉm cười, không nói gì thêm.
Không hẳn là thích, chỉ là cảm giác hình như mình đã từng nghe bài này ở đâu đó. Nhưng trong trí nhớ thì hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Giống như lần trước khi thả đèn hoa đăng vậy.
Tuy là những cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, nhưng lại dâng lên cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể ở một thời điểm rất xa xưa nào đó, y cũng từng nghe bài hát này, cũng từng cùng ai đó thả đèn hoa đăng.
Chẳng lẽ y đã từng đến kinh thành trong quãng thời gian mất trí nhớ sao?
Vừa xoay chiếc chong chóng trong tay, Thẩm Chiết Chi cuối cùng vẫn bước về hướng phát ra tiếng hát.
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt vội vàng đi theo sau.
Lúc này, mặt trời đã dần ngả về tây, ánh đèn trong thành vừa lên.
Thẩm Chiết Chi dừng lại trước một tòa vũ lâu xa hoa.
Xung quanh là người qua kẻ lại đông đúc, bên tai là tiếng cười đùa, nhạc cụ đàn sáo hòa quyện.
Thẩm Chiết Chi vừa nhấc chân định bước vào trong thì bị Sơ Nguyệt ngăn lại.
Sơ Nguyệt căng thẳng, nói: "Tiên sinh, đây là thanh lâu..."
Nếu để chủ nhân biết các nàng dẫn Thẩm Chiết Chi vào thanh lâu, e rằng chức phận ám vệ này cũng không giữ được nữa.
Thẩm Chiết Chi gật đầu.
Y biết đây là thanh lâu.
Chỉ cần nghe tiếng hát cũng đoán được, huống chi còn có mùi phấn son rất đặc trưng.
Hương thơm ngào ngạt, mùi phấn hòa quyện, lại ở trong một buổi tối náo nhiệt như thế, ngoài thanh lâu ra thì chẳng có chỗ nào khác.
Thẩm Chiết Chi quay đầu hỏi Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt: "Trước đây hai người có từng lộ diện trước mặt người khác chưa — ý là có ai biết hai người thuộc Trấn Nam vương phủ không?"
Sơ Nguyệt và Huyền Nguyệt đồng loạt lắc đầu.
Sau đó, các nàng thấy Thẩm Chiết Chi nở một nụ cười — một nụ cười thanh tú khiến người ta rung động.
Trái tim hai người cùng thót lên, trong lòng lập tức dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!