Thẩm Chiết Chi cưỡi ngựa men theo hướng nam, đi qua không ít con sông, cuối cùng sau hành trình tám ngày, y cũng đến được Giang Nam.
Y vốn đã bí mật mua một căn nhà ở đây, ban đầu định đợi đến khi Lý Thịnh Phong củng cố vững ngôi vị hoàng đế rồi mới lui về an dưỡng. Không ngờ lúc này nơi đó lại có thể phát huy tác dụng.
Sau khi đưa chút bạc cho người trông giữ, giao ngựa lại cho họ, Thẩm Chiết Chi chậm rãi dạo bước trên đường phố Giang Nam.
Nói là đường phố, nhưng thực ra nơi này không quá rộng rãi. Giang Nam có nhiều sông ngòi, các cửa tiệm hai bên đường đa phần đều có hành lang gỗ nhô ra phía trước. Những hành lang này nối tiếp nhau tạo thành phố xá, dòng người tấp nập chen chúc qua lại.
Tránh khỏi đám đông, tìm một chỗ rộng rãi hơn, y đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh rất nhạt.
Thanh kiếm giấu dưới áo khoác lặng lẽ rời khỏi vỏ, tay phải y siết chặt chuôi kiếm nhưng tay trái vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, tùy ý chọn đồ ở sạp hàng trước mặt.
Mùi máu dần nhạt đi.
"Vị huynh đài này, rốt cuộc muốn mua gì vậy?"
Người bán hàng rong thấy y đứng trước quầy đã lâu mà không có ý định mua thì lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Chiết Chi không trả lời ngay mà nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa phần cổ thon dài, như thể đang nhìn gì đó.
Người bán hàng rong lại hỏi: "Huynh đài?"
Một người mù, có thể nhìn thấy gì chứ?
Chắc chỉ là cố tình đứng đây làm phiền việc buôn bán.
Nhưng lần này, Thẩm Chiết Chi rốt cuộc cũng hoàn hồn, khẽ cười nói: "Xin lỗi, ta vừa suy nghĩ chút chuyện."
Thực ra, y đang lắng nghe tiếng bước chân.
Mỗi người đều có nhịp chân riêng, dù giống nhau nhưng vẫn có những khác biệt rất nhỏ.
Y vừa nãy nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ lẫn trong đám đông, đang tiến thẳng về phía mình. Nhưng giữa đường lại thay đổi hướng, đuổi theo một bước chân khác trầm hơn.
Như vậy có nghĩa là, bọn họ không nhằm vào y.
Sau khi chắc chắn điều đó, Thẩm Chiết Chi thu lại tâm tư. Đúng lúc này, người bán hàng lại lên tiếng, y cũng nhận ra bản thân đã đứng đây quá lâu.
Y tiện tay chọn một con heo đất nhỏ tròn trĩnh, lấy ít bạc vụn đưa cho người bán hàng, coi như bồi tội.
Nhìn thấy số bạc trong tay y, người bán rong lúng túng: "Huynh đài, ta không có tiền lẻ để thối cho ngươi, ngươi xem..."
Đồ gã ta bán chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ, giá trị không cao, kiếm cũng chẳng được bao nhiêu. Hiện tại, gã ta thật sự không có đủ tiền để thối lại.
"Không sao."
Thẩm Chiết Chi vốn chỉ muốn đưa bạc như một lời xin lỗi, không cần thối lại cũng chẳng sao.
"Vậy thì chọn thêm một món nữa đi, huynh đài..."
Thấy y định rời đi sau khi đặt bạc xuống, người bán rong vội vàng giữ lại. Vừa chạm vào tay áo y, bàn tay chợt khựng lại — chất vải mềm mịn khác hẳn với loại vải thông thường.
Nhận ra mình vừa đụng phải một người không tầm thường, gã ta lập tức đổi cách xưng hô: "Vị đại nhân này, xin chọn thêm một món đi, nếu không tiểu nhân cũng khó lòng yên tâm."
Là một kẻ buôn bán nhỏ, gã ta không có kiến thức sâu rộng nhưng khả năng phân biệt cơ bản vẫn có.
Tấm vải kia chắc chắn không phải loại bình thường, đường thêu trên tay áo có lẽ là chỉ bạc thật. Người có thể mặc loại quần áo này chắc chắn là người giàu có hoặc có địa vị cao. Dù thế nào đi nữa, đây không phải người mà gã ta có thể đắc tội.
Nghe cách xưng hô thay đổi, sắc mặt Thẩm Chiết Chi trầm xuống, vô thức kéo lại áo ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!