Chương 39: Tựa như tiên giáng trần

"Đã vào thành và ở lại trong quán trọ rồi sao?"

Quý Cảnh Chi hạ mắt, ra hiệu cho Phàm Thập Thất tạm thời ém nhẹm chuyện này lại, để sau hãy tính tiếp.

Mặt mày Phàm Thập Thất như đưa đám, biểu cảm rất rối rắm.

Chuyện Trấn Nam vương đưa một đại mỹ nhân về phủ đã lan truyền khắp thành rồi, hắn ta có muốn ém cũng không ém nổi nữa.

Quý Cảnh Chi cũng nhớ đến chuyện này.

Hắn lau mặt, thấy Thẩm Chiết Chi vẫn còn đứng đó, không tiện nói rõ, chỉ dặn: "Trong phủ phải giữ kín miệng, ra ngoài thì nói mấy chuyện khác để đánh lạc hướng, che đi chuyện này."

Phàm Thập Thất đang giữ một đống tấu chương mật của triều đình trong tay, có thể tuỳ tiện chọn vài cái ra là đủ gây sóng gió. Bây giờ không thể ngăn hoàn toàn tin đồn, nhưng có thể phát tán các tin khác để làm loãng sự chú ý của dân thành, như vậy có thể dìm chuyện kia xuống phần nào.

Câu giờ được lúc nào hay ngày đó.

Khi về kinh đô, đó mới là sân nhà của hắn. Dù Trần Trường Ca có tìm đến tận nơi, biết được Thẩm Chiết Chi đang ở đâu, cũng tuyệt đối không thể động đến một cọng tóc của y.

Phàm Thập Thất siết chặt tay: "Đã rõ."

Thẩm Chiết Chi thấy Quý Cảnh Chi đã nói chuyện xong với Phàm Thập Thất thì ôm đống tấu chương lên bàn, nói: "Ta đem mấy cái này mang đến thư phòng nhé."

Ở lại đây sẽ khiến việc trao đổi giữa Quý Cảnh Chi và Phàm Thập Thất, Phàm Thập Bát không tiện, nên kiếm cớ rút lui là hợp lý nhất.

Vừa thấy Thẩm Chiết Chi ôm đống tấu chương nhìn nặng trịch đó, mắt Quý Cảnh Chi giật giật.

"Đặt xuống mau, cái này nặng lắm, để Phàm Thập Thất và Thập Bát mang là được. Ngươi thân thể yếu đuối, không nên mang đồ nặng như vậy."

Một câu "thân thể yếu đuối" này khiến cả ba người còn lại cùng lúc đổi sắc mặt.

Lông mày Thẩm Chiết Chi khẽ nhướng, còn Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát thì khoé miệng giật liên hồi, cứ ngỡ tai mình nghe nhầm.

Thẩm Chiết Chi cảm thấy Quý Cảnh Chi có vẻ đang hiểu lầm mình.

Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát càng nghĩ chắc chắn Quý Cảnh Chi đang hiểu lầm lớn về Thẩm Chiết Chi.

Một người có thể một kiếm giết mấy kẻ địch mà không vấy máu, tốc độ nhanh đến nỗi bọn họ còn chưa nhìn rõ, lại bị gọi là "thân thể yếu đuối"? Nếu y yếu đuối thì bọn họ chắc là bệnh nặng sắp chết luôn.

Quý Cảnh Chi liếc hai người một cái, lạnh giọng hỏi: "Có ý kiến gì không?"

Phàm Thập Bát cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không có bất cứ ý kiến gì."

Nói xong, hắn ta và Phàm Thập Thất cùng nhận đống tấu chương trên tay Thẩm Chiết Chi, nhanh chóng đi về hướng thư phòng.

Nghe tiếng bước chân của hai người dần xa, Thẩm Chiết Chi quay lại nói với Quý Cảnh Chi: "Chút nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, được chứ?"

Ánh mắt Quý Cảnh Chi khẽ động, trong lòng lập tức suy nghĩ đủ điều.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ cười.

Hắn nhẹ nhàng phủi tuyết và cánh hoa dính trên tóc Thẩm Chiết Chi, mỉm cười: "Cứ đi đi, không sao."

Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu dịu dàng, hoàn toàn không để lộ lo lắng đang cất giấu trong lòng.

Dù biết việc Thẩm Chiết Chi ra ngoài có thể sẽ chạm mặt Trần Trường Ca, nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn phải đồng ý.

Hắn đưa Thẩm Chiết Chi về kinh là để người này được sống thoải mái hơn. Nếu đến cả việc ra phủ cũng bị hạn chế, thì không chỉ Thẩm Chiết Chi thấy bi thương, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn.

Hắn không phải đưa người về để giam giữ, mà là để bảo vệ thật tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!