Chương 38: Không để ý

Quý Cảnh Chi trơ mắt nhìn Thẩm Chiết Chi đem phần mông sau của con thỏ cắn một miếng, rồi cho vào miệng nhai.

Mấy người hầu đứng không xa cũng không giấu nổi sự kinh ngạc, cảm thấy cả thế giới như vừa sụp đổ.

Thậm chí... có chút cảm động.

Trước giờ mỗi lần thấy vương gia, họ chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc như băng giá. Đừng nói là đỏ tai, đến cả giọng nói nhẹ nhàng của ngài ấy cũng chưa từng được nghe.

Họ thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Quý Cảnh Chi đỏ mặt vì ngại ngùng. Cứ tưởng là sẽ rất khó chịu khi chứng kiến, ai ngờ lại... bất ngờ thấy đáng yêu.

Vị nam nhân tuấn tú kia vẫn chưa nhận ra tai mình đã đỏ bừng cả lên, chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Chiết Chi đang nhai nhẹ, có phần ngẩn người.

Ai cũng biết Thẩm Chiết Chi là người cực kỳ sạch sẽ, gần như ám ảnh.

Quý Cảnh Chi khẽ cất tiếng thử: "Cái này..."

Miếng đó vừa bị hắn cắn rồi.

Răng thật sự đã chạm vào.

Thẩm Chiết Chi ngẩng đầu nhìn hắn, miệng còn đang nhai, má hơi phồng lên.

Quý Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào mặt người kia vài giây, cuối cùng vẫn không đủ can đảm để nói ra chuyện vừa nghĩ.

Thẩm Chiết Chi thì chẳng hề nhận ra điều gì lạ, nuốt miếng ăn xuống rồi cẩn thận lau tay, nói: "Chính ngươi thử một miếng đi, tranh thủ lúc còn nóng. Ăn khi nguội sẽ không còn ngon nữa."

"... Ừ." Quý Cảnh Chi nhìn Thẩm Chiết Chi lau ngón tay cẩn thận, nét mặt khẽ giãn ra, trong lòng càng thêm kiên quyết giữ kín chuyện vừa rồi.

Hắn làm theo lời Thẩm Chiết Chi, tìm đôi đũa trong hộp thức ăn, gắp một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng... ngon thật.

Thẩm Chiết Chi tuy không nhìn thấy, nhưng lại như có "thiên nhãn", mọi biểu cảm, hành động của Quý Cảnh Chi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Y chống cằm, cười nói: "Đã bảo là ngon mà."

Quý Cảnh Chi gật đầu, tiện tay giúp Thẩm Chiết Chi kéo lại ống tay áo vừa bị trượt xuống.

Thẩm Chiết Chi im lặng ngồi chờ Quý Cảnh Chi ăn xong phần canh.

Người hầu nhanh chóng dọn dẹp những món còn thừa, lau sạch bàn. Chỉ vài phút sau, trên bàn đã chất đầy một chồng công văn.

Quý Cảnh Chi đã quá quen với cảnh này nên nét mặt vẫn bình thản dù trước mặt là một đống giấy tờ cao như núi.

Thẩm Chiết Chi cũng vậy.

Nghe tiếng "phịch" nặng nề khi quản sự đặt công văn xuống bàn, Thẩm Chiết Chi chỉ nhẹ nhàng thở dài, nét mặt lại hoàn toàn thư thái.

Trước đây y từng xử lý số lượng tấu chương nhiều hơn cả chồng tài liệu này, lại còn là chuyện quốc gia đại sự nên đã quá quen. Với y, mấy thứ này chẳng khác gì việc thường ngày.

Mà lý do chính khiến y không lo nghĩ, là vì đống giấy tờ kia chẳng phải việc của y. Tất cả đều là chuyện của Quý Cảnh Chi.

Hiện tại, thân phận hắn chỉ còn là một tiểu quan nhỏ, chẳng có mấy việc phải làm. Nhiều lắm thì chỉ là ngồi nhìn Quý Cảnh Chi phê duyệt công văn.

Mà lúc này, Quý Cảnh Chi lại không hề phê gì cả.

Hắn đẩy tạm đống công văn sang bên, lấy cuộn giấy mà Thẩm Chiết Chi để lại khi nãy ra rồi hỏi: "Cái này... cuộn giấy khi nãy ngươi để lại cho ta viết gì trong đó vậy?"

Thẩm Chiết Chi nằm gục trên bàn, gương mặt đẹp vùi vào lớp lông mềm của áo lông cáo, uể oải ngáp một cái rồi đáp: "Là lịch trình ngày mai."

Lúc này Quý Cảnh Chi mới sực nhớ ra — chuyện sắp xếp lịch trình lẽ ra là do hắn giao phó cho Thẩm Chiết Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!