Chương 37: Sư phụ...người trở về rồi

Ân sư, mộ phần của Thẩm Chiết Chi.

Leng keng ——

Thanh trường kiếm rơi khỏi tay, cắm xuống nền đất tuyết cứng, vang lên âm thanh kim loại lạnh lẽo.

Mắt Lý Thịnh Phong đỏ hoe, từ trong cổ họng nghẹn ngào bật ra hai chữ, không quay đầu lại mà nói: "Ra ngoài."

Thái giám và các thị vệ không dám nói thêm lời nào, lập tức đứng dậy rảo bước rời khỏi nơi đó.

Bọn họ biết Lý Thịnh Phong cần một mình để trút hết cảm xúc đang dồn nén.

Gió tuyết dần dần nổi lên.

Xung quanh vắng lặng, không một bóng người, chỉ có gió tuyết và cành cây khô làm bạn. Lý Thịnh Phong cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, cúi người ôm lấy tấm bia mộ lạnh lẽo.

Chiếc áo khoác rộng lớn phủ lên tấm bia đá màu xám, đá lạnh thấu xương khiến cả người cậu ta run rẩy.

Dù là như thế, Lý Thịnh Phong vẫn không nỡ rời đi.

Ở nơi này chỉ còn lại một mình cậu ta. Vị thiếu niên đế vương mấy ngày nay cố gắng gồng mình rốt cuộc cũng sụp đổ, chẳng màng đến hình tượng oai nghiêm trước đây của một vị hoàng đế, dựa vào bia mộ nức nở, cả người như mang theo sức nặng của trời đất đè lên.

"Sư phụ... sư phụ..."

Lý Thịnh Phong không ngừng gọi, giọng nghẹn ngào lặp đi lặp lại mà không hề dừng.

Tấm bia mộ này tượng trưng cho người mà cậu ta từng quý trọng nhất.

Là người duy nhất không để tâm đến thân phận của cậu ta, mà luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với mình.

Là người duy nhất chẳng màng đến ánh nhìn hay lời đàm tiếu của thiên hạ, hết lòng bảo vệ cậu ta.

Là người mà cậu ta đã từng mang tất cả quyền lực và tài sản chất đống trước mặt, chỉ để đổi lấy một sự tồn tại.

Không có Thẩm Chiết Chi, những việc khó khăn ngày trước vốn đều do Thẩm Chiết Chi gánh vác, giống như từng ngọn núi chất chồng lên vai cậu ta. Giờ đây tất cả đổ dồn lên đầu cậu ta, bắt buộc cậu ta phải tự mình đưa ra quyết định.

Trước kia, mỗi khi gặp chuyện khó, cậu ta có thể trình lên Thẩm Chiết Chi. Thẩm Chiết Chi sẽ từ tốn chỉ dẫn, giúp cậu ta từng bước tìm ra cách giải quyết.

Thẩm Chiết Chi tựa như người hiểu biết mọi thứ trên đời.

Lý Thịnh Phong cũng không rõ rốt cuộc Thẩm Chiết Chi học rộng tới đâu, chỉ biết rằng bất kể có chuyện gì, chỉ cần đến hỏi thì y đều sẽ bình thản mà ôn hòa trả lời, chưa từng có chuyện nào khiến y phải lúng túng.

Nhưng giờ không còn Thẩm Chiết Chi nữa. Cậu ta buộc phải đối mặt với tất cả. Triều thần chờ cậu ta ra quyết định. Dân chúng chờ cậu ta ban chính sách mới để được nhờ ơn.

Không ai cho rằng cậu ta cũng biết sợ, cũng có lúc bối rối, do dự.

Họ chỉ biết cậu ta là hoàng đế – là người đứng đầu thiên hạ. Cậu ta phải quyết đoán mọi việc.

Cậu ta cũng không thể để lộ vẻ yếu đuối trước mặt mọi người.

Một quân vương thì phải có sự nghiêm trang và uy nghiêm của quân vương.

Chỉ có Thẩm Chiết Chi là người duy nhất hiểu nỗi khó xử và nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta, sẽ chọn lúc không có ai chú ý để âm thầm đưa cậu ta món bánh hoa lê làm phần thưởng mỗi khi cậu ta xử lý xong một chuyện quốc sự.

Thật ra, Lý Thịnh Phong cũng không đặc biệt thích hoa lê.

Chỉ là trước kia, khi còn trong cung, cậu ta từng nghe các hoàng tử khác khoe khoang rằng phụ hoàng mỗi ngày đều cho người làm hoa lê đưa tới. Cậu ta đứng ở góc tường, khi ấy đã bắt đầu tò mò không biết bánh đó có vị thế nào.

Cho đến khi Thẩm Chiết Chi đích thân làm cho cậu ta một đĩa lớn bánh hoa lê, Lý Thịnh Phong mới phát hiện món này không hề ngon như lời đồn của các hoàng tử kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!