Chương 36: Ân sư

Lông mày Quý Cảnh Chi hơi nhíu lại.

Sau khi trở về, hắn không vào hoàng cung, sớm đã đoán Quý Hành Trì sẽ tìm tới mình. Không ngờ lại đến đúng lúc như vậy.

—— Cũng may là đến vào đúng lúc này.

Hiện giờ Thẩm Chiết Chi không có mặt ở đây. Nếu y có mặt, để hoàng huynh của hắn thấy được, e là sẽ nảy sinh ý đồ khác.

Quý Cảnh Chi dừng lời đang định nói, khẽ gật đầu ra hiệu cho quản sự đưa Quý Hành Trì vào.

Quản sự gật đầu, quay người rảo bước rời đi.

Quý Cảnh Chi cùng đám gia nhân đứng trong sân, từ xa đã thấy một đoàn người đông đúc tiến đến.

Không rõ Quý Hành Trì là để lấy thêm dũng khí hay có dụng ý gì khác, nhưng hắn ta mang theo cả đoàn cung nữ, thái giám. Phía trước là thái giám cầm quạt lớn mở đường, phía sau là cung nữ mang giỏ hương đi nhẹ nhàng duyên dáng.

Vốn chỉ định đến thăm hoàng đệ một chút, vậy mà Quý Hành Trì lại ăn mặc hết sức trang trọng, toàn thân đều là đồ dùng riêng của hoàng đế, không có món nào là tầm thường.

Chỉ cần thấy bóng dáng hắn ta thôi, toàn bộ gia nhân trong viện đã quỳ xuống. Riêng Quý Cảnh Chi vẫn đứng, lưng thẳng tắp, chỉ đợi Quý Hành Trì đến gần mới hơi khom người chào, độ cung rất nhẹ, gần như không nhận ra.

"Hoàng thượng vạn tuế."

Nhìn thấy cảnh đó, lòng Quý Hành Trì như thắt lại.

Đám cung nữ thái giám đi cùng đều tỏ ra như không thấy gì, ánh mắt cúi thấp, không dám lộ vẻ gì.

Thái độ của Quý Cảnh Chi đối với Quý Hành Trì từ lâu đã như vậy, họ thấy nhiều rồi nên cũng không lấy làm lạ.

Quý Cảnh Chi trở về kinh mà không vào cung chào hoàng thượng, đến mức hoàng thượng phải đích thân đến phủ gặp hắn — chỉ vậy thôi cũng đủ thấy mối quan hệ giữa hai người ra sao.

Cho dù Quý Hành Trì đã lên ngôi, nhưng hắn ta vẫn luôn sợ Quý Cảnh Chi.

Hắn ta giành được ngôi vua, không phải vì tài năng hơn Quý Cảnh Chi, mà là vì Quý Cảnh Chi chưa bao giờ có ý tranh quyền đoạt vị.

Năm đầu tiên hắn ta lên ngôi, người dân đều nói rằng hắn ta là vị hoàng đế "miễn cưỡng", nếu không nhờ Quý Cảnh Chi không tranh đoạt, thì hắn ta chỉ có thể là một vương gia nhàn rỗi không quyền thế mà thôi.

Hắn ta rất ghét những lời như vậy. Hễ nghe thấy, hắn sẽ ra lệnh chém người nói ra. Qua thời gian, tiếng bàn tán mới dần lắng xuống.

Thế nhưng, hắn ta thực sự rất e dè Quý Cảnh Chi. Luôn lo rằng một ngày nào đó, người kia sẽ bất ngờ muốn thử làm vua rồi lật đổ hắn ta, cướp lấy ngai vàng.

Đó mới là lý do chính khiến hôm nay hắn ta đến gặp Quý Cảnh Chi.

Ban đầu hắn ta định "răn đe" đôi chút, nhưng vừa thấy vẻ mặt bình thản như nước của Quý Cảnh Chi, cơn giận trong hắn ta lập tức tắt ngúm, chỉ đành gượng cười ngồi xuống trò chuyện xã giao.

Lúc này, đám nha hoàn đã dọn hết sổ sách, giấy tờ trên bàn, thay bằng trà Long Tỉnh, rót hai chén rồi lui ra.

Quý Hành Trì cầm chén trà, không uống, chỉ ngắm nghía, lông mi rũ xuống, giọng nói lơ đãng: "Nghe nói hoàng đệ lần này về còn mang theo một đại mỹ nhân, thật không?"

"Người đó là hạ quan theo ta về, chỉ là người thường thôi."

So với vẻ hiếu kỳ rõ ràng của Quý Hành Trì, Quý Cảnh Chi tỏ ra gần như chẳng mấy quan tâm.

"Người thường à." khóe mắt Quý Hành Trì mang ý cười, nói: "Nhưng ta vẫn muốn nhìn thử một lần."

Sắc mặt Quý Cảnh Chi ngay lập tức lạnh đi vài phần.

Trong bếp

"Ta muốn nấu ít canh. Vương gia mấy ngày nay vất vả, ta định mang đến cho người giải mệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!